Chương 44

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhậm Y Y rối rắm nhăn thành bánh bao. Nhâm Duy Đông không thúc giục cô bé cũng không ép cô bé, do chính cô bé quyết định. Con nhóc đau lòng suy nghĩ, giữ lấy ly coca của ba rót đầy cho anh.

Nhâm Duy Đông vươn ngón tay, Nhâm Y Y cùng anh kéo câu đóng dấu —— tháng này còn có thể tới hai lần.

Lâm Vân Hương cảm khái, Y Y được anh dạy rất tốt.

Nếu như là Tiểu Bắc của cô, khẳng định không nhịn được một hơi uống hết.

“Anh vừa tìm gì?” Lâm Vân Hương hỏi.

Tìm gì cũng không thể khiến cô biết.

Lại không muốn qua loa cho có lệ. Nhậm Duy Đông nửa thật nửa giả nói: "Hẹn người ta gặp nhau ở đây. Đến bây giờ vẫn chưa tới, tám phần đã ngủ quên mất.”

Nhâm Y Y nghe vậy buông coca xuống, vạn nhất không phải chị gái đeo kính kia, chị gái xem mắt với ba thật sự ngủ quên, đang trên đường tới thì làm sao bây giờ.

"Ba, chúng ta nên về nhà." Nhâm Y Y bò lên trên người anh để anh ôm, "Bác nhà bà cô, nhà cậu hôm nay đến, bà nội nói muốn làm rất nhiều đồ ăn, chúng ta trở về hỗ trợ.”

Có người thân đến tận nhà là thật, phải chuẩn bị rất nhiều món ăn cũng là thật, phải giúp đỡ cũng là thật. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến hai cha con nhỏ Nhâm gia. Nhiệm vụ duy nhất của Nhậm Duy Đông hôm nay là đi xem mắt, tranh thủ buổi trưa ăn ở bên ngoài.

Chu Bội Lan nửa uy hϊếp nói ra "Buổi trưa không được trở về", Nhâm Y Y vui sướиɠ khi người gặp họa cười híp mắt. Con nhóc người nhỏ quỷ lớn không có khả năng quên nhanh như thế.

Nhâm Duy Đông nhìn con gái, lại muốn làm trò gì đây.

"Nơi này không vui." Nhậm Y Y vừa mới làm "chuyện xấu", có hơi chột dạ, không dám tiếp tục lừa gạt ba, "Lý Tiểu Bắc nói cậu ấy và mẹ ở trường học. Cha, người ta thực sự muốn đi chơi trong trường học của Lý Tiểu Bắc.”

Lâm Vân Hương quay sang con trai.

Tiểu Bắc gật đầu, cậu khoe khoang với đồng bọn nhỏ.

Đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi đã rất đáng thương. Đứa trẻ đó còn là một người bạn tốt của con trai mình. Lâm Vân Hương không tiện từ chối, giao quyền quyết định cho Nhâm Duy Đông.

Nhậm Duy Đông rất mâu thuẫn.

Lý trí nói với anh là anh không nên đi. Trong trường không chỉ có một mình Lâm Vân Hương, ngoại trừ bác bảo vệ, còn có rất nhiều giáo viên về hưu cùng với gia đình bọn họ. Nghề giáo viên tuy thiêng liêng, nhưng làm giáo viên cũng là người phàm có máu có thịt. Một người lớn tuổi chưa lập gia đình, một người vừa ly hôn, tết không ở nhà chờ người thân đến nhà, chạy đến trường nói chuyện phiếm, không truyền ra chuyện gì, Nhâm Duy Đông dám chuyển thành họ Lý.

"Ba, ba, ba..." Nhâm Y Y túm lấy tay anh niệm kinh.

Nhậm Duy Đông: “Con muốn đi?”

Nhâm Y Y gật đầu, là cô bé muốn đi. Tại sao cha lại lặp lại?

Nhâm Duy Đông nhìn về phía Lâm Vân Hương: “Em xem.”

"Nhà bạn bè anh có điện thoại không?"

Nhà bạn từ nhỏ của Nhậm Duy Đông đều có điện thoại. Có mấy người không mua nổi, mấy năm nay giúp Nhậm Duy Đông làm việc, ai nấy cũng có rồi. Nhâm Duy Đông theo bản năng gật đầu.

Lâm Vân Hương: "Phòng bảo vệ của trường có điện thoại, có thể gọi điện thoại cho bạn anh. Nếu anh ấy còn chưa dậy thì hẹn đến cổng trường. Nếu đã dậy, anh lái xe đến chỗ anh ta. Anh yên tâm, em giúp anh trông Y Y.”

Nhâm Y Y vui vet nói: "Vậy có gì không yên lòng.”