Chương 5

Đến thăm hỏi, từ miệng cha mẹ Lâm gia thăm dò có thể cưới vợ cho con trai không ngại "bán" con gái.

Ba người Lâm gia và Lý Hữu Lương giấu Lâm Vân Hương quyết định hôn sự của anh ta và Lâm Vân Hương.

Lâm Vân Hương phản kháng, sau đó phát sinh một ít chuyện, cô thỏa hiệp.

Lý Hữu Lương cưới được người thì trở mặt không nhận người. Lâm gia tìm anh ta vay tiền, cho tới bây giờ đều không được gì. Vì Lâm Vân Hương mà suy nghĩ, ngày lễ tết anh ta sẽ cầm theo rất nhiều thứ tới cửa, để hàng xóm láng giềng nói không nên lời Lâm Vân Hương không phải.

Lâm Vân Hương muốn cho Lý Hữu Lương một cơ hội, cũng là vì lúc cô và người nhà mẹ đẻ đối đầu, Lý Hữu Lương luôn hướng về phía cô.

Lý Hữu Lương nghe vậy không tự chủ được nhớ tới những chuyện trước kia. Lâm Vân Hương nhắc nhở cũng khiến Lý Hữu Lương xác định cô náo loạn ly hôn chỉ là tức giận. Giấy chứng nhận ly hôn đến tay, còn tức của cô trút ra, ngày mai có thể lại tái hôn.

Nghĩ như vậy, Lý Hữu Lương không hoảng hốt nữa: "Sau này sẽ giải thích thế nào?

Lâm Vân Hương: “Anh làm chuyện tốt muốn em thay anh giải thích?

"Ba mẹ sẽ đánh chết anh." Lý Hữu Lương cảm thấy có thể không ly hôn thì sẽ tốt hơn, cho nên anh ta tiếp tục thế yếu cầu khẩn, "Cho dù không động thủ cũng sẽ mắng anh không có đầu óc."

Lâm Vân Hương dừng lại: "Anh còn có đầu óc?"

Lý Hữu Lương nghẹn không nói nên lời.

Lâm Vân Hương hỏi: "Bây giờ không lý hôn, anh còn chờ tết đến người phụ nữ kia cũng tìm tới nhà?"

"Cô ta dám?!" Lý Hữu Lương gầm lên giận dữ.

Hàng xóm ở tầng dưới mở cửa để xem náo nhiệt.

Lý Hữu Lương kéo Lâm Vân Hương nhanh chóng xuống lầu, hạ thấp giọng nói: "Nếu không ngày mai hãy lý hôn? Anh đi tìm cô ta nói chuyện rõ ràng."

"Ngày mai em hết giận lý hôn với ai?" Lâm Vân Hương hỏi ngược lại.

Tính toán trong lòng của Lý Hữu bị cô nóu ra, không hề thấy xấu hổ: "Vậy anh nói rõ ràng với cô ta, chúng ta lập tức tái hôn?

"Cô ta đã hạ chiến thư cho em rồi, anh nói hai ba câu một ngày nửa ngày là có thể dỗ dành tốt?" Lâm Vân Hương không tin.

Cũng không biết người phụ nữ kia coi trọng Lý Hữu Lương cái gì.

Vóc người không cao, cao hơn một mét bảy một ít, ngũ quan được xem như đoạn chính, nhưng cũng không có chỗ xuất sắc. Người phụ nữ kia ở cùng Lý Hữu Lương, thì nên biết tiền trong nhà ở trong tay cô.

Cha mẹ Lý Hữu Lương lớn tuổi, anh ta còn có một đứa con. Nếu cô không muốn nuôi con, người phụ nữ đó phải hầu hạ người già, chăm sóc trẻ con.

Chẳng lẽ kiếp trước là người thời Tiền Thanh, nô tỳ làm mãi không thấy đủ, đời này muốn tiếp tục.

Lý Hữu Lương hận đến cắn răng: "Anh nhàn rỗi dỗ dành cô ta!"

"Đó là chuyện của anh và cô ấy." Lâm Vân Hương bất thình lình nhớ tới một chuyện. Tiểu Bắc có khả năng đã đυ.ng phải người phụ nữ kia. "Trước khi giải quyết xong chuyện này thì tôi nuôi. Ba nó không làm chuyện con người thì thôi, ai bảo anh là cha nó..."

"Nói cái gì vậy?" Lý Hữu Lương ngắt lời cô.

Lâm Vân Hương: "Tôi sợ hai người dạy hư con trai tôi. Nửa năm này hai người có bất cứ qua lại nào, sau này tôi cho dù là có đối tượng hay là lập gia đình, anh đều không được can thiệp."

"Nhưng mà không qua lại anh..."

Lâm Vân Hương nhìn về phía hông anh ta. Lý Hữu Lương cúi đầu, nơi đó có một chiếc điện thoại.