Chương 50

"Xem ra em tự đoán được."

Nhậm Duy Đông khó có thể tin được: "Cô thiên chọn vạn tuyển lại tìm cô ấy?”

"Nếu cô ấy làm việc ở trường, theo lời giới thiệu, vợ hiền, mẹ tốt. Thì là cô ấy.”

Nhâm Duy Đông: "..."

"Chuyện này không thích hợp." Người ở đầu dây bên kia thay Nhậm Duy Đông nói ra, "Thời gian, mười giờ sáng mai, địa điểm, KFC.”

Nhâm Duy Đông thở dài một hơi, vô lực cúp điện thoại nhắm mắt lại.

Chu Bội Lan bước vào: "Thế giới đại chiến? Chiến tranh thế giới cũng không cần phải để con lo lắng.”

"Mẹ, để con thanh tịnh một lát đi." Nhậm Duy Đông vốn có hơi loạn đầu càng rối loạn.

Chu Bội Lan thấy thế nhất thời ý thức được có chuyện lớn, ngồi xuống bên cạnh anh muốn nói gì, Nhâm Duy Đông đột nhiên mở mắt ra, bà sợ tới mức nuốt lời về.

Nhâm Duy Đông thông minh, được ông bà nội nuôi dưỡng có tính cách phóng đãng nhiệt tình, rất được đứa nhỏ trong ngõ yêu thích, ở trường cũng được ăn ngon.

Chu Bội Lan hiếm khi có thể nhìn thấy con trai mình lo lắng. Mấy năm gần đây bà không chỉ một lần cằn nhằn với bạn già, con trai càng sống càng tiêu sái, sợ là càng ngày càng không muốn tìm đối tượng.

"Cô gái kia không được?" Chu Bội Lan thăm dò hỏi: "Hay là cô con điện thoại nói ánh mắt con cao, bảo con tàm tạm là được rồi, đừng chọn nữa?”

Nhậm Duy Đông không muốn nhận chuyện này. Nếu đối phương thật sự đến trễ, không thấy anh thì quay đầu đã gọi điện thoại cho cô anh, cô anh tất nhiên sẽ gọi tới nói cho mẹ anh biết, đến lúc đó lão thái thái lại sẽ quở trách anh.

Nhậm Duy Đông chủ động thẳng thắn: "Không thấy người. Có lẽ người ta không bắt kịp xe buýt. Y Y không muốn chờ, nên con dẫn con bé ra ngoài.”

Đối tượng xem mắt của con trai quan trọng, cháu gái vui vẻ càng quan trọng hơn. Chu Bội Lan không chút suy nghĩ đã nói: "Không gặp thì không gặp. Con trai mẹ vẫn chưa thể tìm thấy đối tượng thôi. Vậy con sao đấy?”

"Mẹ thật sự muốn biết?" Nhâm Duy Đông xoay người nghiêm túc hỏi bà.

Chu Bội Lan đột nhiên không muốn biết, nhưng lòng hiếu kỳ không chịu nổi: "Trời sắp sụp đổ?”

Nhậm Duy Đông: "Mẹ có gặp mẹ của bạn học Y Y tên Tiểu Bắc không?”

Chu Bội Lan gật đầu: "Mẹ biết cô ấy. Làm ở căng tin trường học, Tiểu Lâm. Ba con đã gặp hai lần khi đi đón Y Y.” Nói đến đây, bà nhớ lại chuyện đó. Con người ta bây giờ đã lớn như vậy rồi, cuộc sống tốt đẹp, bà cũng không nói chuyện cũ nữa, "Sao đột nhiên nói đến cô ấy?”

Nhậm Duy Đông: "Cô ấy đến nhà chúng ta tìm con, sao lại không nghe mẹ nói?”

Chu Bội Lan thốt lên: "Con làm sao biết được?”

Ngày đó, Lâm Vân Hương xấu hổ đỏ bừng mặt, Chu Bội Lan lo lắng truyền ra ngoài đối với thanh danh của cô không tốt, việc này với ai bà cũng không nói.

“Con, Tiểu Lâm nói? Chuyện cũng đã trôi qua vài năm rồi. Cô ấy nói với con chuyện này làm gì?”

Con nhóc Nhâm Y Y nói chuyện từng câu từng câu, tuyệt đối là học với mẹ anh. “Trước đây mẹ không phải lúc nào cũng muốn biết đối tượng của con tên là gì, làm việc ở đâu à?"

Chu Bội Lan theo bản năng gật đầu, đột nhiên sửng sốt, không thể tin được trên đời này có chuyện trùng hợp như thế: "Không không, không phải chứ?”

"Cô ấy cho rằng con tam tâm lưỡng ý."

"Cho nên trong cơn tức giận, cô ấy gả cho ba Tiểu Bắc. Con nghĩ rằng cô ấy ăn trong bát nhìn trong nồi?” Chu Bội Lan không cần con trai trả lời, nhìn bộ dáng của anh không muốn nói chuyện cũng biết bà đoán đúng, "Vậy, các con lại —— Duy Đông, việc này không thể, con ——"