Chương 7

Lâm Vân Hương: "Trời lạnh không cần mỗi ngày thay quần áo, thu thập mấy bộ là được." Nói xong cô trở về phòng ngủ. Lúc xoay người, khóe mắt lại nhìn thấy cha chồng chỉ vào Lý Hữu Lương, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.

Lý Hữu Lương lẩm bẩm một câu. Lâm Vân Hương không nghe rõ cũng lười hỏi. Cô chỉ nhìn vào kết quả. Lý Hữu Lương và người phụ nữ kia không đoạn được cũng không sao, số tiền kia đủ cho cô và con trai không lộ cơm áo gạo tiền nửa đời người.

Hôm nay thời tiết tốt, bên trong tiểu khu đều là người. Có người thấy Lâm Vân Hương xách đồ dắt Tiểu Bắc thì hỏi: "Sắp trưa rồi đi đâu?"

Lâm Vân Hương nói cô và Lý Hữu Lương đã ly hôn, dẫn theo đứa bé về nhà mẹ đẻ.

Lý Hữu Lương hạ giọng hỏi: "Em cố ý?"

"Người phụ nữ đó không biết anh ly hôn, anh nói với cô ta nửa năm sau sẽ liên lạc, cô ta sợ anh hoàn toàn cắt đứt với cô ta, chắc chắn sẽ nghe anh."

Cha mẹ Lý lúc này đã biết ước hẹn nửa năm. Nghe vậy cũng không thể trách cô nói chuyện ly hôn, hại hai vợ chồng họ không có mặt mũi, chỉ trách con trai sống tốt quá lâu, đã không biết họ mình là gì.

Ngày thường Lý gia rất hòa thuận, Lý Hữu Lương biểu hiện cũng tốt, ai cũng không nghĩ tới anh ta sẽ ly hôn. Đến nỗi hàng xóm không dám tin. Người thường xuyên gặp mặt câu đầu tiên nói từ "Đã ăn chưa?" Toàn bộ biến thành "Nghe nói, Lý Hữu Lương và Lâm Vân Hương ly hôn rồi sao?"

Lý Hữu Lương đưa mẹ con Lâm Vân Hương đến ngõ nhà mẹ đẻ cô rồi rẽ trở về, cả tiểu khu đều biết.

Vừa nhìn không giấu được, Lý Hữu Lương về đến nhà đã gọi điện thoại cho bạn, không ai được nói cho người phụ nữ kia biết anh ta đã ly hôn.

Đáng tiếc là đã muộn.

Lâm Vân Hương xuống xe không về nhà. Lý Hữu Lương đi xa. Cô xách túi kéo con trai đến buồng điện thoại công cộng, gọi điện thoại cho bạn Lý Hữu Lương, hỏi số điện thoại của người phụ nữ kia.

Bạn anh ta nào dám xen vào chuyện này, từ chối nói không biết. Lâm Vân Hương muốn tới nhà anh ta, bạn Lý Hữu Lương không thể không nói cho cô biết số máy. Lâm Vân hương lười tiếp xúc với người phụ nữ không có liêm sỉ kia, chỉ để lại tin nhắn cho cô ta. Lý Hữu Lương đã ly hôn.

Lúc người phụ nữ kia vui vẻ đi tìm Lý Hữu Lương, Lâm Vân Hương đã về nhà.

Lâm Vân Hương thấy người nhà mẹ đẻ không dám nói ly hôn, sợ cha mẹ sợ hãi. Cô nói Lý Hữu Lương có người bên ngoài, cô muốn ly hôn.

Lâm Vân Hương cho rằng cha mẹ sẽ an ủi cô, hoặc là tìm Lý Hữu Lương tính sổ, giáo huấn anh ta một trận. Kết quả ba cô chê cô mất mặt, ngay cả đàn ông cũng không lung lạc được, làm mất mặt. Mẹ cô khóc nức nở, "Con còn trẻ như vậy, nuôi một đứa bé, sau này sẽ sống như thế nào đây."

Chị dâu cô trừng mày trừng mắt, "Trong nhà chỉ tổng cộng có ba gian phòng, ly hôn trở về ở chỗ nào." Anh trai cô quan tâm cô có thể được chia bao nhiêu tiền, công ty và xe của Lý Hữu Lương thuộc về ai.

Chuyện này so với việc Lâm Vân Hương phát hiện Lý Hữu Lương bên ngoài có người khác còn khϊếp sợ hơn.

Trái tim Lâm Vân Hương nguội lạnh.

Người nhà như vậy không cần cũng được.

Nhưng làm sao có thể khiến bọn họ chó gấp nhảy tường, cô mượn cơ hội trở mặt.