Chương 1: Quay về thập niên 90

"Cả nước có bao nhiêu bác sĩ ngoại khoa, nữ bác sĩ ngoại khoa lại có bao nhiêu người, lại nói nữ bác sĩ khoa tim mạch được mổ chính trên bàn giải phẫu có bao nhiêu người đâu?”

"Một nghìn? Một trăm? Mười người? Một người?”

"Không, toàn bộ đều không đúng." Âm thanh phát ra từ người đang đứng trên bục càng lúc càng nhỏ: "Đáp án đương nhiên là không có ai!"

Năm 1996, trong phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân số 3 khu Mẫn Giang, tỉnh Tùng Viên.

Trong đêm tối, một tòa nhà đổ nát thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện, bóng đèn treo ở trước sân bị gió thổi lung lay phát ra ánh sáng leo lắt, trái ngược hoàn toàn với ánh đèn neon sặc sỡ ở con đường bên ngoài.

Xe cấp cứu của bệnh viện số 3 dán chữ thập đỏ tươi đang bíp còi để rẽ vào cổng sắt lớn của bệnh viện, thùng xe cọ vào cổng phát ra tiếng loảng xoảng mạnh. Nhân viên bảo vệ trong bốt bảo an lập tức lao ra kiểm tra tình hình trước cổng.

Do tiếng động quá lớn, Tạ Uyển Doanh đang đứng trong sân bị giật mình mà tỉnh dậy, tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ nét, tiêu cự rơi vào cửa ra vào phòng cấp cứu.

Thấy một vài y tá, hộ sĩ bận rộn đẩy giường xe cấp cứu lao ra khỏi phòng cấp cứu, một nam bác sĩ nhanh hơn các y tá một bước cầm đèn pin trong tay nhanh chóng kiểm tra đồng tử của những bệnh nhân nằm trên giường cấp cứu.

"Huyết áp?"

“Tâm thu 70, tâm trương 40.”

"Huyết áp thấp, là tình huống thế nào? Triệu chứng chính của bệnh nhân là gì?"

"Nói là ngực đau."

"Bệnh tim? Nhồi máu cơ tim?"

Ống nghe dán vào ngực bệnh nhân. Lúc này, cơ thể bệnh nhân mồ hôi nhễ nhại, mặt mũi không còn tí huyết sắc nào như người chết, môi trắng bệch. Nam bác sĩ nói: "Mau đi tiêm morphin giảm đau."

"Sai rồi, đó không phải là nhồi máu cơ tim, mà là vỡ phình động mạch chủ. Không phải vì đau, mà là vì mất máu." Tạ Uyển Doanh bất giác lẩm bẩm, khuôn miệng hơi hé mở một cách vô thức.

Mấy y tá gấp gáp đẩy giường đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu. Bác sĩ cấp cứu rảo bước theo sau, đột nhiên nghe thấy lời nói của cô, đột ngột dừng lại. Quay người, anh thấy cô gái nhỏ đang đứng trong sân.

Nữ sinh cao và gầy, bím tóc dày màu đen như liễu rủ trong gió, nước da trắng ngần và cổ tay mảnh khảnh, mặc đồng phục học sinh trung học màu xanh trắng.

Tạ Uyển Doanh, đang bị đối phương nhìn chăm chú, cũng nhìn thẳng vào khuôn mặt của người đàn ông đối diện cô.

Bác sĩ nam này đủ đẹp trai.

Cằm nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đúng tiêu chuẩn tiểu bạch kiểm, không hề giống khuôn mặt chữ quốc cứng rắn đang rất được các nữ sinh trẻ tuổi ưa thích. Tóc được tỉa theo kiểu của những người nổi tiếng ở thời gian này, với phần đuôi tóc bấm gãy nhỏ, tóc mái bay bồng bềnh, hai tròng mắt sáng rực trong đêm.

Lúc không mặc áo blouse trắng, người đi đường có lẽ sẽ nhận nhầm anh là một ngôi sao đàn hát. Khoác lên mình chiếc áo blouse trắng thì lại càng bắt mắt hơn.

Tuổi khoảng chừng hai mươi, tuổi thật có thể lớn hơn một chút, bởi vì mặt quá đẹp có thể che giấu được tuổi.

Ánh mắt Tạ Uyển Doanh rơi xuống tấm ghim trước ngực áo blouse của người đàn ông, trên đó đề: Tào Dũng, Khoa ngoại Não. Nhân tiện, cây bút máy đen trên túi áo quả thật khiến anh ta trông cuốn hút thêm vài phần.

Ngoại khoa não đấy, chẳng trách không phân biệt được nhồi máu cơ tim với vỡ phình động mạch chủ. Tạ Uyển Doanh nghĩ.

"Bác sĩ Tào, người bệnh…" Y tá cấp cứu chạy ra cửa kêu to.

Nghe thấy y tá gọi mình, Tào Dũng nhanh chóng quay người lại chạy vào phòng cấp cứu nhưng trong đầu lại không thể xóa khỏi hình ảnh nữ sinh trung học mà anh thấy vừa rồi.

Nữ sinh này ở đâu? Học trường nào? Sao có thể nói được thuật ngữ vỡ phình động mạch chủ?

Hay là anh nghe lầm?