Chương 10: Điền nguyện vọng

Cuối cùng, kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học đã được công bố, điểm của cô thực sự có thể được đỗ Y Trung Sơn. Thật không may, đã quá muộn. Sau khi sự việc xảy ra, cô mới biết hóa ra anh họ của mình không muốn cô học ở Y Trung Sơn giống như anh ta.

Học Y Trung Sơn tương đương với việc được làm việc ở thành phố lớn, chất lượng cuộc sống lập tức nâng cao hơn hẳn. Chu Nhược Mai không muốn nhìn thấy con gái của em họ bà ta có thể bay lên đầu cành.

May mắn thay, ông trời có mắt, cho phép cô lựa chọn lại nhân sinh của mình vào thời điểm quan trọng này.

Hôm nay là ngày mà học sinh lớp 12 toàn thành phố điền nguyện vọng Đại học, quạt trần lớn trong lớp đang xoay tròn, kêu vang.

Lưu Tuệ, giáo viên chủ nhiệm đang đứng trên bục giảng, kêu lớp trưởng phát cho các bạn giấy điền nguyện vọng. Mẫu đơn thử được phát xuống trước, sau khi điền vào mẫu đơn thử thì sao chép lại vào mẫu chính thức để tránh sai sót.

Trên bục giảng, Lưu Tuệ nói với các học sinh trong lớp: "Nhớ đừng điền sai mã trường, mã ngành, nếu không sẽ thành vấn đề lớn. Thế nào là xét tuyển đại học đợt 1, đợt 2 đều đã ghi rõ trên danh mục tuyển sinh rồi, các em nhớ kiểm tra và điều chỉnh những chuyên ngành giống nhau, coi như cho mình thêm một cơ hội.”

Phòng học tràn ngập tiếng bút viết xột xoạt, Lưu Tuệ biết những học sinh trong lớp mình đều lanh lợi, đều đã hiểu hết rồi nên cô cũng không cần lo lắng.

Sau khi điền vào mẫu đơn thử, cô cất tập đơn đi và mang đến văn phòng để kiểm tra.

Chủ nhiệm vừa đi, phòng học lập tức biến thành cái chợ, tiếng nói chuyện càng lúc càng lớn.

"Doanh Doanh, cậu đã điền gì vậy?"

Tạ Uyển Doanh bị Trương Vĩ, bạn cùng bàn đẩy vào vai, đáp: "Trường y."

"Cậu định trở thành bác sĩ sao? Nhưng mẹ tớ cho rằng cậu không thể làm bác sĩ." Trương Vĩ lắc đầu.

"Mẹ cậu không phải là giám đốc ngân hàng sao?"

“Đúng vậy, mẹ tớ ở đó đã nhìn thấy quá nhiều loại người rồi, sớm đã nhìn rõ đường đi.” Trương Vĩ rất tin lời mẹ mình, nhìn lại bạn cùng bàn của mình, Trương Vĩ cảm thấy tương lai của Tạ Uyển Doanh chỉ có một con đường, đó là kết hôn:

"Mẹ tớ nói, Doanh Doanh rất xinh đẹp, tính cách ôn nhu, tốt nhất là làm giáo viên. Nếu không thì học nghệ thuật cũng rất tốt.”

Tạ Uyển Doanh vốn đang cúi đầu dọc sách, căn bản cũng không hề nhìn lên. Kể từ khi biết bộ mặt thật của dì họ ở kiếp trước, cô không còn có thể ôm suy nghĩ đẹp đẽ về tất cả trưởng bối nữa.

“Còn cậu, cậu thì sao vậy? Nghe nói mẹ cậu muốn cậu đi du học ở Anh?” Hồ Hạo, nam sinh ngồi ở hàng sau thò đầu ra giữa hai người họ và hỏi Trương Vĩ.

“Đúng vậy, mẹ tớ đã thu xếp tốt cho tớ rồi, chuyển tiếp từ Đại học Tài chính và Kinh tế sang Anh quốc.” Lúc Trương Vĩ nói đến việc du học, khóe miệng không tự chủ được mà hiện lên vài phần đắc ý.

Các bạn học xung quanh nghe xong đều không ngừng hâm mộ.

Vào cuối những năm 1990, không có nhiều gia đình thực sự có thể cho con đi du học bằng tài chính gia đình, điều này cho thấy gia đình Trương Vĩ quả thực thuộc tầng lớp thượng lưu.

“Trương Vĩ, cậu nhất định phải gọi điện thoại cho tớ.” Hồ Hạo mở đầu lấy sổ lưu bút ra, yêu cầu Trương Vĩ để lại vài dòng cho cậu ta.

Ai nói học sinh thì đơn thuần. Học sinh càng học ở trường tốt thì càng không trong sáng, bọn họ đều vô cùng thông minh, không thể không nịnh bợ. Sau đó, khi Tạ Uyển Doanh hồi tưởng lại tất cả những chuyện này, cô chỉ có thể nói rằng tình bạn nếu không có đồng cam cộng khổ, thì phần nhiều chính là tình cảm plastic.

Hồ Hạo ân cần đưa bút cho Trương Vĩ viết, Trương Vĩ đặt bút viết vài dòng, sau đó nhìn bạn cùng bàn của mình, nói với Hồ Hạo: "Tớ xong rồi, cậu có muốn để Doanh Doanh viết không?"

"Doanh Doanh, cậu muốn viết không?"