Chương 11: Con cái nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà

Nghe một chút giọng điệu này, cũng biết người ta căn bản không muốn cô viết nên Tạ Uyển Doanh cũng thuận theo mà lắc đầu.

"Xem đi, cậu ấy không thích." Hồ Hạo cười khúc khích, không cảm thấy rằng cậu ta sẽ chịu tổn thất gì nếu cô không viết.

Con gái tài xế xe tải dù có thi đậu nhưng gia đình không thể giúp đỡ thì xin việc vẫn là một chuyện khó. Con cái nhà không có điều kiện hoặc là sở hữu thành tích đứng đầu, nổi danh trong cả nước mới có thể làm cho người khác kính trọng mình.

Tạ Uyển Doanh chỉ có thành tích nửa vời, không thuộc top đầu, và gia cảnh cũng chỉ có vậy cho nên không ai thèm để ý.

Ngẫm lại kiếp trước, cô cũng trao đổi sổ lưu bút của mình với bạn học, nhưng không có người nào chủ động muốn cô viết như họ cầu Trương Vĩ. Sau khi trọng sinh, Tạ Uyển Doanh đã tự cất sổ lưu bút của mình đi, nếu không có ai muốn cô viết, cô cũng sẽ không tự mình cầu xin ai đó viết cho mình.

“Tương lai cậu định làm việc ở ngân hàng nào ở Anh?” Hồ Hạo hỏi Trương Vĩ với vẻ hào hứng: “London là trung tâm tài chính toàn cầu”.

“Cậu cũng biết rõ đấy nhỉ!” Trương Vĩ xoay người cầm bút bi trong tay: “Tớ không biết, tớ sẽ chờ mẹ thu xếp cho tớ.”.

Nghe được Trương Vĩ nói như vậy, Tạ Uyển Doanh nhớ đến người bạn ngồi cùng bàn kiếp trước của mình, Trương Vĩ. Chưa học xong chương trình tài chính và kinh tế ở Trung Quốc đã vội đi du học Anh học tài chính. Nhưng cuối cùng cũng không thể như ý nguyện được làm việc tại ngân hàng ngoại quốc. Bởi vì tuy cha mẹ của Trương Vĩ là giám đốc điều hành cấp cao của ngân hàng trong nước nhưng cũng không đủ điều kiện để cho con gái mình vào làm được ở ngân hàng ngoại quốc.

Tạ Uyển Doanh sẽ không nói sự thật với bạn cùng bàn của cô ấy vào lúc này, bởi vì cả gia đình người ta một lòng sính ngoại không ai ngăn nổi.

“Trương Vĩ, số điện thoại của cậu là gì?” Hồ Hạo dán sát vai Trương Vĩ hỏi.

Trương Vĩ liếc xéo cậu ta: “Cậu cũng muốn đi du học?"

"Bố tớ đã nói rằng ông ấy sẽ để tớ ra nước ngoài. Vấn đề là không có ai trong gia đình tớ ở nước ngoài, không giống như mẹ của cậu. Nếu không thì về sau chúng ta thường xuyên giữ liên lạc.” Hồ Hạo đề nghị.

Trương Vĩ quay đầu lại, đối với Hồ Hạo không có chút hứng thú nào.

Cô không thích Hồ Hạo, Hồ Hạo thấp như một quả bí lùn, ngược lại Triệu Văn Tông đeo kính lớn lên tương đối đẹp trai hơn. Nhưng mà Triệu Văn Tông đã sớm âm thầm quay về đọc sách của mình, gia cảnh của cậu ta chỉ có thể nói là tốt hơn Tạ Uyển Doanh một chút, hâm mộ thì hâm mộ, nhưng cũng sẽ không biết lượng sức cho là mình có thể giống như Trương Vĩ đi du học.

Khi Hồ Hạo đi trò chuyện với các bạn học khác, Trương Vĩ lại nói với Tạ Uyển Doanh: "Nếu cậu ấy hỏi cậu về số của tớ thì đừng nói cho cậu ấy biết."

Tạ Uyển Doanh gật đầu, cô không muốn tham gia vào mấy chuyện vớ vẩn như vậy.

Trương Vĩ đi đến nói chuyện với những bạn khác.

Thấy hai người đã đi rồi, Triệu Văn Tông lén lút lấy lưu bút trong cặp đưa cho Tạ Uyển Doanh: “Viết giúp tớ một tờ với."

Muốn bạn viết lưu bút mà cũng phải chờ đợi trong lo lắng, ai bảo có những người miệng đến là tiện cơ chứ. Làm gì cũng bị bọn họ chỉ trỏ khinh thường.

Tạ Uyển Doanh nhận lấy lưu bút của bạn cùng lớp, nghĩ đến việc Triệu Văn Tông là người đầu tiên muốn cô viết lưu bút sau khi trọng sinh, nên cô cũng nghiêm túc viết một lời chúc ý nghĩa cho Triệu Văn Tông. Viết xong, đưa lại cho Triệu Văn Tông, khóe miệng cô cong lên một nụ cười thần bí.

Nhìn thấy cô cười, Triệu Văn Tông không khỏi lẩm bẩm nói: "Cậu xinh hơn Trương Vĩ nhiều."

Xinh đẹp thì sao, mọi nam sinh trong ngôi trường ưu tú này đều biết một đạo lý rằng nữ sinh xinh đẹp cũng không thể làm ra cơm ăn.

Tạ Uyển Doanh quay đầu lại, bởi trọng sinh khiến cô đã sớm hiểu những đạo lý này nên lời khen ngợi của Triệu Văn Tông cũng chỉ là gió thoảng bên tai.

Cúi đầu nhìn xuống lời cô viết, mí mắt của Triệu Văn Tông giật nhẹ, đến ngây ngẩn cả người.