Chương 17: Hoàn thành bài thi

Kỳ thi tốt nghiệp đại học vào cuối những năm 1990 diễn ra trong cái nóng oi ả của tiết trời tháng 7. Vào ngày thi đầu tiên, Tôn Dung Phương đã đun sẵn một ấm trà thảo mộc giải nhiệt cho con gái và cùng cô đi đến điểm thi.

“Mẹ … không cần đi cùng con đâu, con có thể tự đi một mình được.”

Tạ Uyển Doanh xoay người nhẹ nhàng nói với người phụ nữ trung niên đang không ngừng gấp gáp lo lắng cho mình. Thanh âm vừa dứt bóng dáng nhỏ nhắn đã khuất sau cánh cửa khiến bà Tôn chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

Trên chiếc xe đạp cũ, Tạ Uyển Doanh hòa vào làn người đi đến địa điểm thi. Chiếc xe dừng lại trước cổng trường Cao Trung Số 8, Uyển Doanh nhẹ nhàng dắt chiếc xe về phía nhà để xe. Chợt cô thấy một chiếc xe hơi cũng đang di chuyển vào bãi đỗ, cô cũng chẳng để tâm mà nhẹ nhàng lướt qua bước về phía cô bạn cùng bàn Trương Vĩ đang ở cách đó không xa.

Mặc cho cái nóng như đang mạt sát con người nhưng khắp sân trường vẫn tràn ngập thí sinh và phụ huynh, những người đang cùng con mình sánh bước đến cánh cửa tương lai. Đối với học sinh cao trung, ngay lúc này nó không chỉ là một kì thi mà còn là bước ngoặt của tương lai và là cả số phận, là kết quả của cả thanh xuân họ gắn bó bên đèn sách. Tất cả các bậc phụ huynh, các bậc làm cha mẹ đều mong chờ và cổ vũ cho máu mủ ruột thịt của mình tiến bước tới tương lai.

Tạ Uyển Doanh không muốn mẹ đi cùng vì cô không muốn nhìn thấy mẹ phải mệt mỏi. Xung quanh đây có quá nhiều người và cô hiểu rất rõ nếu đi cùng thì mẹ sẽ đứng ở đây chờ cho đến khi cô thi xong. Nhìn cái nắng gay gắt như cháy da thịt trải dài trên sân trường Cao Trung Số 8, cô càng cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn.

Ngày hôm nay, Lưu Tuệ - chủ nhiệm lớp của Tạ Uyển Doanh cũng đến, cô đang đứng nói chuyện cùng với mẹ của Trương Vi.

Tạ Uyển Doanh một mình đi qua hàng thí sinh ở cổng trường, trực tiếp đi vào phòng thi. Trên hành lang tới phòng thi, cô nhìn thấy Triệu Văn Tông đang định đi vào phòng thi bên cạnh. Triệu Văn Tông giống cô đều tự mình đi thi. Những đứa trẻ nhà nghèo thường phải tự lập từ sớm, câu nói này quả không hề sai. Tạ Uyển Doanh vốn định hỏi xem cậu ta có thay đổi nguyện vọng thi đại học không, nhưng sau đó lại thôi không hỏi nữa. Cũng đã đăng ký nguyện vọng xong rồi, có hỏi thì cũng chẳng để làm gì, lại còn ảnh hưởng đến tâm trạng thi cử.

Sáng ngày đầu tiên là thi môn Ngữ Văn. Buổi trưa thi xong thì cô về nhà ăn cơm. Tôn Dung Phương không dám hỏi gì con gái xem sáng nay thi như thế nào. Tạ Trường Vinh thì đưa con trai đến nhà bà nội ăn cơm, có vẻ đang muốn tỏ rõ thái độ bực mình với quyết định của mẹ con họ.

Kỳ thi tuyển sinh Đại học tổng cộng có 3 ngày thi, thời điểm trời nóng nhất vừa vặn vào ngày cuối cùng của kì thì. Phòng thi không có điều hòa, chỉ có một cái quạt điện lớn, các thí sinh cố gắng hết mình cho dù mồ hồi đầm đìa để hoàn thành kì thi đều có chút cảm giác bị tụt huyết áp sau đó. Tạ Uyển Doanh chính mắt nhìn thấy có người ra khỏi phòng thi liền ngất ngay tại cửa phòng luôn rồi.

“Mau mau, mau đưa đến bệnh viện.” Một vài giáo viên nhanh chóng đưa học sinh bị ngất ra ngoài.

Sau khi Tạ Uyển Doanh về nhà, đúng lúc cô nghe thấy Chu Nhược Mai bất ngờ gọi điện thoại cho mẹ mình.

“Doanh Doanh thi thế nào rồi? Trời nóng như vậy, có làm được hết bài thi không?” Giọng điệu hỏi thăm nhiệt tình của Chu Nhược Mai cứ như là bà ta rất quan tâm đến sức khỏe của cháu gái vậy.

Tôn Dung Phương thật thà, cho rằng chị họ thật sự quan tâm con gái mình, vui vẻ nói: “Em vốn cũng sợ con bé không chịu nổi, nên đã nấu trà thảo mộc để con bé mang theo đến phòng thi. Bây giờ đã qua 3 ngày thi rồi, con bé hình như vẫn không sao. Em cảm thấy con bé thi rất tốt.”

“Không bị ngất sao? Chị thấy nó gầy lắm. Đây cũng là lý do chị lo con bé sẽ không làm bác sĩ được. Làm bác sĩ thì điều kiện tiên quyết là phải có sức khỏe tốt.”

“Vâng, con bé cũng nói với em như vậy. Nó thi xong thì vừa đi chạy bộ rồi, bảo là muốn rèn luyện sức khỏe trước.”