Chương 33: Đến thủ đô (3)

Tạ Uyển Doanh với hai bím tóc dài, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và một chiếc quần màu đen, hình ảnh rất nhẹ nhàng và dịu dàng, đúng hình ảnh một nữ sinh vừa tốt nghiệp trung học và bắt đầu trở thành sinh viên học đại học, bắt đầu những mơ mộng ở tuổi thanh xuân, có chút nữ tính.

Tạ Uyển Doanh cũng biết rằng, cô đã được tái sinh, cho nên tuổi tâm hồn của cô đã sớm vượt qua tuổi hiện tại rồi.

Có một người lạ mặt nào đó vừa liếc mắt qua đây, Tạ Uyển Doanh không thể không nhìn lại, đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông tuổi trung niên trên tay cầm một cái bình giữ nhiệt màu xanh. Bàn tay của người đàn ông, cô nhìn một phát liền biết được đó là bàn tay của bác sĩ, tại sao, vì nó tỏa ra mùi của nước khử trùng mà bác sĩ phải rửa tay quanh năm, da ông ta còn trắng hơn nhũng người bình thường.

Đối phương nhìn thấy cô nhìn lại. Ông ta đưa tay lên chỉnh chiếc kính với dây đeo hai bên bằng vàng trên sống mũi của mình, rồi lại nhìn cô một lần trước khi rời đi.

Tạ Uyển Doanh nhìn về hướng mà người đàn ông trạc bốn mươi tuổi đang đi, là đang đi đến toa ở phía sau của tàu, ở đó là khoang hạng sang có giường ngủ, giá vé ở khoang đó người bình thường không thể mua được.

Ở thời đại này cũng khá tốt, các bác sĩ ở các thành phố lớn rất giàu, hơn nữa cũng có địa vị và danh phận. Chưa kể bác sĩ khoa ngoại, so với bác sĩ khoa nội và y tá thì nhiều tiền hơn nhiều. Như bác sĩ phẫu thuật l*иg ngực, nghe danh đã thấy rất ấn tượng.

Đúng lúc cô quay đầu lại, thì mẹ của cô đang ngồi nói chuyện với một hành khách đối diện cô.

“Con gái tôi sắp theo học tại Hiệp hội Y Khoa Quốc gia.” Nói về thành tích mà con gái đạt được, Tôn Dung Phương khóe miệng tràn đầy vẻ tự hào không thể kiểm soát đươc.

Hành khách ngồi đối diện là một người phụ nữ khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, tự giới thiệu mình họ Phương, sau khi nghe những lời mà Tôn Dung Phương nói, bà ấy nói: “Này, không phải là rất giống với cô gái vừa nãy sao?”

“Ai vậy?” Tôn Dung Phương cảm thấy rất hứng thú khi bà nghe thấy chuyện đó, có lẽ nào bà đã gặp phải bạn của con gái mình sau này hay sao, nhanh chóng giúp con gái xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với các bạn cùng lớp .

“Con bé và bố mẹ đang ở trong toa giường nằm của đoàn tàu. Trước đó họ đã đi tới nhà ăn và đi qua đây, lúc đó hai người vẫn chưa lên xe, đường đi đã bị chặn. Hai mẹ con họ chỉ có thể ngồi vào chỗ này trước, họ ngồi đây nghỉ ngơi. Tôi cùng bố mẹ con bố nói chuyện, nghe bà mẹ nói lần này đi thủ đô là để dẫn con gái tới trường y.” Dì Phương nói.

Khoang có giường ngủ. Tôn Dung Phương đang nhìn xem khoang có giường ngủ ở đâu, bà đang nghĩ xem là có nên đưa con gái đi đến khoang có giường ngủ để có thể tạo mối quan hệ tốt với các bạn cùng trường không.

Nhìn vào biểu cảm của mẹ cô, Tạ Uyển Doanh biết rằng mẹ lại tái phạm mấy thói hư tật xấu cũ, muốn đi khắp nơi để nói về tình cảm giữa người với người.

Tình cảm giữa người với người ở cùng một đất nước rất đặc biệt, đây là một xã hội có tình cảm giữa người với người sâu sắc. Do vậy mà Tôn Dung Phương luôn tin rằng, đi đến đâu cũng nên kết bạn, và nghĩ rằng, những người khác cũng muốn kết bạn, chỉ cần có thái độ tốt thì người ta sẽ không từ chối, trong đó bao gồm cả những phần tử trí thức đều là những người có phẩm chất cao, không có khả năng là người lạnh nhạt vô tình. Mẹ của cô mới tốt nghiệp tiểu học, vì vậy không có kinh nghiệm tiếp xúc với những người có học thức cao, đây là một cách hiểu sai với những người tri thức. Tạ Uyển Doanh cũng đã nghĩ về điều này, tiếc cho mẹ cô vì trước đây mẹ cô không có cơ hội đi học, vì vậy cô cần chăm chỉ học tập và giúp mẹ thực hiện ước mơ.

Về việc tính cách có tốt không, cũng không liên quan đến việc bạn có được giáo dục hay không. Giống như là dì họ Chu Nhược Mai và giáo viên chủ nhiệm Lưu Tuệ không phải tất cả đều là những người có nhân cách tốt lắm.

Cuối cùng, Tạ Uyển Doanh nắm lấy cổ tay áo của mẹ cô và nói: “Con không cần đâu.”

Tôn Dung Phương quay đầu nhìn con gái với ánh mắt thắc mắc.

"Mẹ ơi, con gái của mẹ có năng lực, bạn bè sẽ chủ động tìm đến con thay vì để mẹ giúp con đi nịnh bợ người ta.” Tạ Uyển Doanh an ủi mẹ.

Tôn Dung Phương ánh mắt đờ đẫn, ngay lúc này, bà bỗng cảm thấy rằng con gái mình trưởng thành rồi.