Chương 35: Bệnh đường hô hấp (2)

Sau một hồi sững sờ, Tôn Dung Phương gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, con gái tôi chính là lễ phép."

Dì Phương và ông Phương không ngờ hai mẹ con chỉ ăn mì tôm này lại không sợ ai, sắc mặt cả hai đều đồng loạt tối sầm, đứng dậy đi trước. Dì Phương vừa đi trên đường vừa bàn bạc với chồng: "Ông nên nói thẳng là đi tìm bác sĩ Lâm. Con gái của bà ấy họ Lâm, tên là Lâm Lệ Quỳnh. Sau khi báo tên xong hẳn là có thể đi vào nhìn giường ngủ một chút."

"Không phải bà nói đó chỉ là sinh viên y khoa thôi sao?"

"Lúc đó ông không nghe rõ sao? Mẹ con bé nói rằng con bé là sinh viên y khoa xuất sắc, thường giáo sư lớn tuổi kê đơn thuốc. Nơi nào mà giống với hai người ngu ngốc ở đối diện, chưa trở thành bác sĩ mà lại tự cho rằng mình là bác sĩ lớn." Dì Phương nói.

Ông Phương gật đầu, cảm thấy vợ mình nói đúng. Nghĩ thấy hai vợ chồng ông thông minh đến mức nào, còn hai mẹ con Tạ Uyển Doanh và Tôn Dung Phương ngu ngốc ra làm sao. Người giàu sao có thể đi nịnh bợ người nghèo, phải là người nghèo đi nịnh bợ người giàu.

Hai vợ chồng vừa đi, Tôn Dung Phương lấy ra cải bẹ cùng xúc xích đặt vào bát mì tôm cho con gái. Tạ Uyển Doanh đem đồ ăn trong tô của mình chia cho mẹ. Nhìn thấy tấm lòng hiếu thảo của con gái, Tôn Dung Phương rất vui mừng.

Hai mẹ con vui vẻ thưởng thức mì của mình.

Bất giác đã về khuya, xe lửa đang đi trong đêm, gió thổi qua khung cửa sổ. Ở thời đại này, xe lửa đều là màu xanh lá cây, ban đêm không có máy điều hòa, nhiệt độ bên trong toa đều phụ thuộc vào khí hậu bên ngoài.

Tạ Uyển Doanh nhớ lại sự khó chịu mà bản thân cảm thấy ở nhà ga hôm nay, cô đột nhiên nhận ra đây chính là sự chênh lệch nhiệt độ, với tư cách là bác sĩ đã có kinh nghiệm, cô cảm thấy không ổn nên nói với mẹ: "Mẹ, mặc áo len vào trước rồi ngủ". Tạ Uyển Doanh lập tức lấy áo len để trong túi đồ ra khoác lên cho mẹ.

"Mẹ không cần đâu, thời tiết nóng lắm." Tôn Dung Phương từ chối.

"Mẹ, mẹ nghe con đi, xe này sẽ đi về phương Bắc vào ban đêm, phương Bắc sẽ càng ngày càng lạnh. Chúng ta không thể bị cảm vào ban đêm được." Tạ Uyển Doanh nói: "Vì tương lai con sẽ trở thành bác sĩ nên con biết rõ."

Đúng vậy, con gái mình muốn làm bác sĩ lớn vì thế Tôn Dung Phương vui vẻ đồng ý với đề nghị của con.

Lúc dì Phương và ông Phương trở về chỗ ngồi của mình, nhìn thấy hai mẹ con phía đối diện mặc áo len đang ngủ, liền trực tiếp bật cười: Thật sự là hai người ngu ngốc mà, bây giờ trời nóng như vậy mà lại đi mặc áo tay ngắn với áo len? Rõ ràng hành khách xung quanh đều không có ai làm giống như bọn họ.

Quả thật đến rạng sáng nhiệt độ chợt thấp xuống.

"Sao trời lại đột nhiên lạnh như vậy?" Dì Phương đang ngủ mơ mơ màng màng nói.

Ông Phương cũng lạnh đến mức trong mơ cũng phải rùng mình. Nhìn một vòng xung quanh, thấy một số người lấy quần áo dày ra mặc, thậm chí còn lấy áo khoác quân đội ra. Dì Phương và ông Phương cũng lấy ra một cái áo bông dày. Lúc này, họ nhìn hai mẹ con đối diện vẫn cảm thấy thật ngốc: lạnh như vậy không phải nên mặc áo bông dày sao?

Trên thực tế, nhiệt độ này không cần phải mặc quần áo bông dày. Rốt cuộc thì cũng chỉ là mùa thu. Có điều, dù sao hành khách cũng là lần đầu tiên từ Nam ra Bắc nên chưa từng thử qua mùa thu ở phương Bắc. Chỉ biết rằng ở phương Nam chỉ có mùa mặc áo ngắn hoặc áo dày mà thôi.

Vì vậy mà hành khách mặc áo bông dày liền cảm thấy nóng và cởϊ áσ ra. Hai vợ chồng họ Phương cũng vậy, khi trời nóng thì họ vén áo khoác lên, khi trời lạnh thì lại lấy áo khoác che lại. Cứ lặp đi lặp lại như vậy khiến cả đêm hoàn toàn không thể ngủ ngon được. Cảnh tượng này giống như buổi tối đi ngủ không đắp mền thì không thoải mái và không thể ngủ ngon được.

Buổi sáng sau khi tỉnh dậy trên xe lửa, dì Phương cảm thấy cổ họng không thoải mái, nghĩ: Hỏng bét, chắc là bị cảm lạnh rồi. Nghĩ xong bà vội đẩy vai chồng: "Tôi đi tìm bác sĩ Lâm, nhà họ chắc sẽ có thuốc".