Chương 37: Sơ cứu trên tàu (1)

Tạ Uyển Doanh nhìn vẻ lạnh lùng trên cặp kính của vị đàn chị này, dường như nhận ra được thái độ gì đó. Xem ra dì Phương đã sớm nói chuyện với 2 mẹ con họ.

Tôn Dung Phương giải thích cũng như giới thiệu với người đối diện: "Con gái của tôi đến thủ đô để học trường y."

"Chúng tôi có nghe nói. Nhưng các trường y ở thủ đô đều là những trường có điểm xét tuyển cao nhất cả nước, bà nói xem con gái bà học lớp nào? Con gái tôi trước khi thi vào đại học thì học ở trường cấp ba trực thuộc đại học sư phạm, con bà học ở đâu?" Mẹ Lâm đi tới.

Rõ ràng, đối phương đang nghi ngờ thành tích của con gái nhà mình, Tôn Dung Phương mất hứng đáp: "Con gái tôi là học sinh trường cấp 3 Kim Kiều, thi được hạng nhất, là thủ khoa khối khoa học tự nhiên."

"Cấp 3 Kim Kiều, ở thành phố nào?"

"Thành phố Tùng Viên."

"Một trường cấp 3 không thuộc tỉnh lị cũng có thể có thủ khoa khối khoa học tự nhiên? Là người đứng nhất toàn trường đúng chứ?" Mẹ Lâm mạnh mẽ chất vấn.

Con của những người này không tham gia kì thi đại học năm nay, vậy nên họ chẳng hề quan tâm chút nào với vị trí thủ khoa hiện tại.

Tôn Dung Phương tức giận: "Con gái tôi là thủ khoa khối khoa học tự nhiên, việc này tôi lừa bà làm cái gì"

Mẹ Lâm nói: "Cho dù là thủ khoa khối khoa học tự nhiên thì con gái bà mới chỉ là sinh viên năm nhất. Con gái tôi là sinh viên y khoa năm thứ tư, đang trong thời kỳ thực tập lâm sàng rồi. Nếu như đã là sinh viên năm nhất mà không đọc qua y học thì cũng như nhau, cái gì cũng không hiểu"

"Không phải." Tôn Dung Phương vì con gái mà lên tiếng: "Con gái tôi trước giờ đều ở nhà đọc sách y học, nó đều hiểu."

"Tự mình học cái này thì có thể hiểu không?" Mẹ Lâm khinh thường nói với Tôn Dung Phương: "Trong trường y, con gái của tôi là đàn chị của con gái bà, chẳng khác nào là giáo viên cũng như bậc bề trên. Con gái bà phải tôn trọng con gái tôi, có biết không?"

Một sinh viên năm nhất nho nhỏ, dám không gọi đàn chị?

Tôn Dung Phương vô cùng kinh ngạc, nghe nói làm bác sĩ rất ôn tồn lễ độ, sao bỗng nhiên đề tài chuyển thành vấn đề vai vế rồi.

Mẹ Tạ Uyển Doanh không biết tình trạng của cái nghề này, thế nhưng đối với người trọng sinh lại như cô thì đã quen thuộc từ lâu, nói với bà: "Mẹ, không sao đâu ạ. Ở trên giường bệnh, nếu như đàn anh đàn chị không có bản lĩnh gì thì cũng không có người nguyện ý gọi đàn chị đâu."

Ngành nghề bác sĩ là nơi quan tâm đến kỹ thuật cùng thực lực, giống như cao thủ và mấy tên gà mờ trong giang hồ vậy.

"Cháu nói vậy là có ý gì?" Tròng mắt đầy tức giận của mẹ Lâm như muốn trừng ra ngoài, con bé trước mặt này vậy mà dám ngầm châm chọc con gái bà không có bản lĩnh.

Tạ Uyển Doanh hoàn toàn không biết đàn chị đây có đủ kỹ năng hay không, thế nhưng loại thái độ chuyên ngành này, nếu trở thành bác sĩ chỉ sợ rằng sẽ quá sức. Làm bác sĩ đòi hỏi sự chuyên nghiệp và thực tế nhất, Tạ Uyển Doanh thẳng thắn nói: "Tình hình của chú không phải chỉ bị cảm, ở tuổi này rất có khả năng bị cao huyết áp. Thời tiết nóng lạnh đột ngột dễ khiến huyết áp dao động, dần gây ra các bệnh về tim mạch cũng như xuất huyết não.”

"Cháu nói cái gì, lão già nhà này bị cao huyết áp? Không có khả năng, thân thể ông ấy khá tốt, so với dì còn khỏe mạnh hơn nhiều." Dì Phương lo lắng đáp.

Tạ Uyển Doanh nhìn sắc mặt của chú Phương, kỹ năng có được lúc trọng sinh xuất hiện. Cô nhìn thấy đường cong của huyết áp cũng như nhịp tim của chú, quả thực như mình đoán, nói: "Tốt hơn hết là đưa chú ấy xuống tàu ngay lập tức, đến bệnh viện xử lý hạ huyết áp thì tốt hơn."

"Cháu đừng có mà nói xằng bậy, ông nhà dì từ đầu không hề bị cao huyết áp. Không thể nào." Dì Phương nói với 2 mẹ con Lâm: "Thân thể chồng tôi rất bình thường, chưa từng phải đến bệnh viện khám gì hết."