Chương 4: Ngưỡng cửa đến với nghề bác sĩ

Cánh cửa mở ra, lộ ra một người phụ nữ có mái tóc ngắn trông gọn gàng chỉn chu, trên cằm trái có một nốt ruồi, gọi là nốt ruồi mỹ nhân.

“Dì họ, mau gọi đi.” Tôn Dung Phương nhìn con gái.

“Dì họ.” Tạ Uyển Doanh thì thào.

“Vào đi.” Chu Nhược Mai bảo hai mẹ con vào nhà, bản thân đi trước dẫn đường hướng về phía phòng khách.

Sau khi Tôn Dung Phương đưa con gái vào, bà giúp chị họ đóng cửa.

“Nhớ thay dép.” Chu Nhược Mai nhắc nhở bọn họ.

Sau khi thay dép đi trong nhà đặt ở cửa, Tôn Dung Phương cười với chị họ: "Dép nhà chị thật đẹp."

Chu Nhược Mai bật cười khi nghe em họ khen: "Bọn họ mang từ nước ngoài về.”

“Dép từ nước ngoài về?” Tôn Dung Phương chăm chú nhìn thứ bà đang mang trên chân.

“Mẹ, vào ngồi đi.” Tạ Uyển Doanh kéo tay mẹ.

Tôn Dung Phương không cảm thấy gì, lại nhân cơ hội đó giáo dục con gái: "Học hỏi từ dì họ của con, để cho sau này người ta cũng tặng cho con đồ từ nước ngoài mang về."

Chu Nhược Mai tiếp tục cười, sau khi bảo họ ngồi xuống, bà nói với mẹ có: "Em có thể tự lấy bình trà dưới bàn cà phê. Cứ uống bất cứ thứ gì em muốn. Chị có tất cả các loại trà ở đây, trà đen ở nước Anh, Thiết Quan Âm trong nước, trà Long Tĩnh Tây Hồ, tất cả đều có, em tự xem mà chọn."

Nghe chị họ nói, Tôn Dung Phương rất vui, bà lấy một ấm nước, vội vàng đi đến bồn rửa để đổ đầy nước, chuẩn bị pha trà.

Tạ Uyển Doanh tìm một chiếc ghế đẩu nhỏ để ngồi, trên đầu gối ôm cặp sách.

Ở phía đối diện, Chu Nhược Mai đang ngầm đánh giá ngũ quan của cô.

Tôn Dung Phương trở lại với cái ấm đầy nước và hỏi chị họ: "Chồng chị đâu?"

“Anh ấy đang đọc sách trong phòng.” Chu Nhược Mai nói.

Tôn Dung Phương nói ra thỉnh cầu: "Hôm nay em tới là nghĩ để cho Doanh Doanh nhà em thỉnh giáo chồng chị một chút. Doanh Doanh nói nó muốn thi vào làm bác sĩ ngoại khoa."

“Ngoại khoa?” Chu Nhược Mai sửng sốt: “Con bé muốn học y khoa?”

"Đúng. Không phải em có nói với chị qua điện thoại sao? Khi Doanh Doanh tốt nghiệp, chị có thể giúp con bé tìm cách làm việc trong bệnh viện của chị được không?”

"Bây giờ nhà chị ở lại bệnh viện cũng không dễ dàng gì. Dạo này trình độ của bác sĩ ngày càng được nâng cao. Như bệnh viện của chị, khoa chính quy hẳn là không nhận người, chỉ nhận nghiên cứu sinh trở lên thôi, chỉ sợ Uyển Doanh không kịp."

Lúc Tôn Dung Phương nghe những gì chị họ bà nói, bà có chút lo lắng: "Chị không thể giới thiệu Doanh Doanh tới làm bệnh viện của mình sao?"

"Nào có, nếu có khả năng, chị có thể giới thiệu Uyển Doanh kết thông gia với giám đốc bệnh viện. Nhưng con trai giám đốc bệnh viện đã cưới vợ, sinh con rồi nên quả thật là không có cơ hội này." Chu Nhược Mai hớn hở đùa.

Vẻ mặt Tôn Dung Phương tràn đầy lo lắng: "Chị họ, thật sự không còn cách nào sao?"

"Có biện pháp. Trừ khi Doanh Doanh tự mình thi được vào bệnh viện chúng ta." Chu Nhược Mai nhẹ nhàng nói: "Chúng ta hãy đợi Doanh Doanh thi đậu rồi nói sau, không vội, không tình huống học hành của Doanh Doanh như thế nào rồi vậy?”

"Chủ nhiệm của nó nói rằng điểm số nó rất tốt. Ba lần thi thử, kết quả của nó đều nằm trong top 100 toàn huyện.”

"Nằm trong top 100 toàn huyện thì tính là gì? Con chị còn đứng đầu kỳ thi vào khoa y học lâm sàng hàng đầu của tỉnh, cạnh tranh với 300 đối thủ mới được nhận vào Y Trung Sơn. Nếu Doanh Doanh muốn làm trong ngành y thì nhất định phải vào được Y Trung Sơn nếu không muốn người ta nghĩ nó kém cỏi. Các bệnh viện hàng đầu của tỉnh đều muốn tuyển sinh viên tốt nghiệp từ Y Trung Sơn, em có muốn con gái lên thành phố làm việc không, hay để cho nó chỉ có thể làm một nhân viên vệ sinh ở một trung tâm y tế?”

Sau khi nghe những lời này, Tôn Dung Phương liền choáng váng đầu óc: “Nếu nói như vậy, con gái của em vẫn không thể thi y?”

"Khoa y học lâm sàng của Đại học Y Trung Sơn, thí sinh trúng tuyển có điểm thấp nhất năm ngoái cũng nằm trong top 200 thí sinh có điểm cao nhất toàn quốc. Doanh Doanh nhà em chắc chắn không thể vượt qua được kì thi đó." Chu Nhược Mai kết luận.

"Vậy nên, chị họ, con gái của chị là bởi vì ..."