Chương 46: Tách ra và trở về (1)

Bà thật sự rất sợ loại giáo viên giống như Lưu Tuệ, cô ta y như Bao Thanh Thiên muốn lấy mạng con gái bà, điều này đã làm cho bà lo lắng và sợ hãi trong suốt thời gian qua. Một giáo viên hài hước có thể xử lý ổn thỏa mối quan hệ giữa nhà trường và gia đình sinh viên ắt sẽ không có khả năng cùng một dạng với Lưu Tuệ.

Tôn Dung Phương nghĩ vậy nên khi gặp Trưởng phòng Giang, bà cảm thấy con gái mình may mắn được học ở một ngôi trường tốt vì thế mà cũng tự nhiên thấy thoải mái hơn.

Sau khi kiểm tra giấy báo trúng tuyển, hộ khẩu và các giấy tờ khác của Tạ Uyển Doanh, Trưởng phòng Giang một bên đang xử lý thủ tục nhập học cho tân sinh viên một bên nói: “Thủ khoa Khoa học sẵn sàng đến trường chúng tôi nhập học, đương nhiên chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh rồi. Tuy nhiên, ngành Y là một ngành khoa học khá chán và cũng đòi hỏi sự kiên trì bền bỉ nữa, e rằng sẽ khó và lâu hơn nhiều so với việc thi vào đại học”.

“Vâng ạ, em nhất định sẽ ghi nhớ sự chỉ dẫn của thầy Giang.” Tạ Uyển Doanh nói.

Trưởng phòng Giang cho rằng những gì ông ta nói là điều bình thường, mỗi ngày ông đều nói điều này cho các sinh viên. Cho đến nay, ông thấy thái độ khiêm tốn như vậy ở Tạ Uyển Doanh. Hừm, tương lai của cô sinh viên này được định sẵn là sẽ không bình thường, nghĩ thế ông không khỏi gật gật đầu.

Sau khi đăng ký thủ tục nhập học với Trưởng phòng Giang, họ đi đến các phòng ban để đăng ký các thủ tục khác. Sau đó lấy được chìa khóa ký túc xá, Tạ Uyển Doanh và mẹ cô vội vàng mang hành lý đi đến khu ký túc xá sinh viên.

Đã gần đến giờ trưa, cô có thể thấy mọi người trên đường cũng phải hai ba lần đi ra đi vào căn tin sinh viên.

Tôn Dung Phương thấy vậy có chút lo lắng hỏi: “Mẹ không biết đồ ăn trường con như thế nào nữa?”

Là một người mẹ, điều lo lắng nhất là con cái có được ăn uống đầy đủ hay không.

“Mẹ đừng quá lo lắng. Mẹ biết nếu không ngon con sẽ không ăn mà.”

“Mẹ biết là con kén ăn. Thế nhưng không đủ dinh dưỡng cũng không tốt nên nếu đồ ăn trong căn tin không ngon, con có thể đi ra ngoài mua một ít bổ sung vào, biết chưa hả?” Tôn Dung Phương dặn dò con gái: “Không chú ý cơ thể, chăm chỉ đọc sách cũng vô dụng. Đừng quên dì con nói làm bác sĩ không thể trông quá gầy.”

Nghe những gì mà mẹ cô nói, Tạ Uyển Doanh suýt nữa cười thành tiếng, có lẽ Chu Nhược Mai còn không nghĩ tới những lời nói châm chọc của bà ta lại trở thành tham chiếu và động lực cho hành động của cô. Mặt khác, càng chứng minh mẹ cô đáng yêu đến nhường nào.

Đi tới khu ký túc xá dành cho sinh viên, cô thấy ký túc xá nam và nữ nằm tách biệt nhau, có các tòa nhà độc lập, từ số lượng sinh viên đi trên đường vừa rồi, có thể thấy các sinh viên cũ đã đến trước sinh viên mới trước đó vài ngày vì các lớp học cũng đã bắt đầu học kỳ mới.

Trong giờ ăn, tòa nhà ký túc xá cũng rất náo nhiệt người ra người vào liên tục, có thể thấy mọi người đi lại xung quanh ùa xuống căn tin để lấy thức ăn, bên cạnh đó cũng có không ít người khác mang theo cặp và sách giáo khoa trên tay trở về ký túc xá.

Trong đó có một nhóm người đã thu hút sự chú ý của Tôn Dung Phương, đó là một nhóm nữ sinh đang đi lại trên hành lang với áo khoác trắng cầm trên tay.

“Không biết sau này con gái của mẹ có được như họ không?” Tôn Dung Phương hạnh phúc mơ ước tới một ngày con gái bà cũng khoác trên người chiếc áo blouse trắng, trông oai phong và kiêu hãnh làm sao.

Tạ Uyển Doanh nghe những lời mẹ cô nói, trong lòng không khỏi tự nhủ: Cô nhất định phải trở thành một bác sĩ giỏi và sống theo sự mong đợi của mẹ và ông nội.

Hai mẹ con tìm kiếm hồi lâu, khi tìm được ký túc xá Tạ Uyển Doanh ở thì đã bước đến một góc cực kỳ hẻo lánh.