Chương 17:

Đường Thư cứ như vậy đứng ở bên cạnh nhìn anh, Thẩm Việt tự mình lấy ấm trà lại rót một chén nước, thẳng đến khi uống xong mới giương mắt nhìn cô, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"

Đường Thư nhìn thẳng vào anh, mỉm cười, nói: "Lúc tôi vừa mới dọn dẹp thấy phòng bếp có một vò dưa chua, đêm nay có muốn ăn cá om dưa chua không?"

Bên cạnh trấn này chính là một con sông, cá so với thịt rẻ hơn một chút, chạng vạng tối khắp nơi đều có bán.

Trước đây cũng có hàng xóm đưa cá cho cô, nhưng nguyên chủ không muốn nấu cơm nên không lấy.

Buổi trưa ăn hai món chay, miệng có chút khó chịu, xem ra vẫn phải ăn chút cá ăn chút thịt.

Thẩm Việt còn có thể nói cái gì, tự nhiên là gật đầu đáp ứng.

"Vậy tôi đi rửa dưa chua trước." Đường Thư rót cho anh một ly nước nữa, nói thẳng: "Anh bận rộn cả buổi, nghỉ ngơi một chút rồi đi nấu cơm, không vội, tôi còn chưa đói."

"..."

Thẩm Việt nhìn bóng lưng Đường Thư đi vào phòng bếp, đột nhiên tức tức cười.

Sau đó cầm lấy chén nước nhấp một ngụm trà.

Nhưng không biết vì sao, trong lòng lạnh như băng đã lâu bỗng nhiên nổi lên một tia ấm áp.

Sáng nay Đường Thư nói muốn sống tốt với anh, chưa chắc là nói dối.

*

Cơm tối là Thẩm Việt làm, nhưng Đường Thư cũng có phụ một tay, rửa rau, đưa một vài cái bát cái đĩa.

Món dưa chua nhà mình muối rất ngon miệng, giòn non chua chua, Thẩm Việt trù nghệ không tệ, dùng nồi sắt lớn nấu đồ ăn lại đủ lửa, ngay cả xương cá cũng cháy giòn vàng óng, cuối cùng đổ lên trên một lớp dầu nóng, rất ngon.

Buổi tối Đường Thư còn thêm cơm, trước kia cô vì giữ dáng người, buổi tối cơ bản đều không đυ.ng vào món chính, hiện tại có loại cảm giác thoải mái khi, mở bụng ăn uống thả ga.

Bởi vì ngày mai phải đi kiểm tra thai, Đường Thư đã sớm tắm rửa nằm ở trên giường.

Ăn uống no đủ, Đường Thư cũng không khó chịu như đêm trước, cố ý chừa cho người đàn ông một vị trí.

Cô cảm thấy Thẩm Việt rất dễ ở chung, cơ bản đều để anh làm hết việc nhưng cũng không có nửa câu oán hận.

Nhưng mà khả năng ăn quá no, cộng thêm bên cạnh Thẩm Việt toàn thân nóng hôi hổi, cứ thế không ngủ được.

Thẩm Việt bên cạnh nghiêng mặt nhìn một cái, nhìn cô lật người mấy lần, hỏi: "Làm sao vậy?"

Đường Thư ăn ngay nói thật: "Dưa chua khai vị nên tôi ăn quá nhiều."

Người đàn ông nhàn nhạt liếc cô một cái, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu hỏi: "Thích ăn dưa chua?"

Đường Thư "Ừm" một tiếng: "Cơm hợp để ăn với cơm."

Chỉ nghe người đàn ông cười khẽ một tiếng, nói: "Còn không ăn nhiều bằng buổi sáng cô ăn."

Động tác xoay người của Đường Thư dừng lại, nhớ tới mì trứng cà chua buổi sáng, buổi sáng Thẩm Việt tựa hồ uống chỉ là nước canh.

Cho nên, bát mì buổi sáng kia là phân lượng của hai người bọn họ?

"..."

Đường Thư An yên lặng nằm trên giường, yên lặng quay lưng đi, ngậm miệng lại, ép buộc mình sớm đi vào giấc ngủ.

Trong bóng tối, khóe miệng người đàn ông nhẹ nhàng giương lên.

Nếu như giờ phút này ánh đèn sáng tỏ, sẽ phát hiện mặt mày anh dịu dàng đi vài phần.

*

Sáng sớm hôm sau, Đường Thư sớm bị Thẩm Việt đánh thức.

Lúc tỉnh lại còn có chút không vui, đại khái là chưa ngủ đủ, giống như con mèo con xù lông, vừa uất ức vừa nóng nảy: "Lúc này mới mấy giờ? Quá sớm rồi?"

Thẩm Việt nhìn về phía bụng của cô, cứng đờ một lát, mới nói: "Không phải muốn đi bệnh viện kiểm tra?"

Đường Thư tỉnh táo lại không ít, giọng điệu tự nhiên lại thân mật: "Đúng vậy, anh cầm áo của tôi tới đây đi."