Chương 33:

Hổ Tử nhảy ra, một tay cầm bánh bao, một tay vỗ vỗ l*иg ngực của mình: "Chị dâu còn có em đây, em có thể bán giúp chị!"

Thím Lưu cong ngón tay gõ gõ đầu Hổ Tử: "Được rồi, cái tính cách này của con, sắp vào lớp thì con mới dậy vội vàng đi học!"

Hổ Tử ôm đầu của mình, nói thầm: "Con có thể giúp chị dâu kéo khách nha, con có nhiều bạn bè!"

"Như vậy đi." Thím Lưu lại rục rịch, nhìn Đường Thư hỏi: "Nếu cháu không tiện ra quán, thím sẽ giúp cháu, dù sao thím cũng nhàn rỗi, Hổ Tử đi học, cha nó lại chạy hàng vận chuyển một lần đi là một hai tháng, thím ở nhà một mình, rất buồn."

Thím Lưu sợ Đường Thư hiểu lầm bà ấy xum xoe, là nhớ thương chút tiền bán bánh bao, lại nói: "Chờ Thẩm Việt trở về, cháu lại để cho Thẩm Việt đi làm, hai vợ chồng đồng tâm hiệp lực, cuộc sống nhất định có thể từ từ tốt lên."

"Vậy..." Đường Thư lộ vẻ khó xử, thấy thế nào cũng là chiếm tiện nghi của người khác, thật không tiện trực tiếp đồng ý.

Thím Lưu thở dài: "Lúc thím sinh hai đứa nhỏ, mẹ chồng thím không giúp được chút nào, toàn bộ đều nhờ bà ngoại Thẩm Việt chăm thím lúc ở cữ, chút việc này, thím còn không đến mức thoái thác, bằng không bà cụ không tha cho thím."

Thím Lưu về nhà lục tung, tìm ra những dụng cụ đã mở cửa hàng trước đó.

Bởi vì mới dùng mấy lần, đồ vật còn mới tinh, không chỉ có một cái l*иg hấp lớn còn mang theo bếp lò nhỏ đốt than đá, đến lúc đó trực tiếp thêm mấy viên than tổ ong vào, còn có thể giữ ấm, bánh bao thịt nóng hổi mới thơm làm sao.

Đường Thư vốn muốn giúp đỡ lau dọn, nhưng thím Lưu thấy bụng cô đã lớn, sáng mai lại phải dậy sớm, liền đuổi cô về nhà.

Đường Thư không cậy mạnh, nghĩ ngày mai còn có rất nhiều việc, dứt khoát về nhà chuẩn bị nguyên liệu trước một chút.

Ngày hôm sau, thím Lưu và Đường Thư đặt bánh bao với đủ loại khẩu vị khác nhau lên l*иg hấp, đẩy xe đến gần trường học.

Hiếm khi có một buổi sáng Hổ Tử lại thức dậy, tinh thần sáng lán, gân cổ lên hô: "Bán bánh bao đây~"

*

Vào tiết trời cuối xuân, hừng đông sớm hơn một chút.

Khi trời còn chưa sáng, Đường Thư nghe thấy tiếng gà nhà hàng xóm gáy liền thức giấc, trong lòng nhớ thương chuyện này, tuy rằng thức dậy sớm nhưng tràn đầy tinh thần.

Nhưng khi cô thức dậy, phát hiện thím Lưu thức dậy còn sớm hơn cô, đã sớm dọn hàng ra rồi.

Bởi vì đêm hôm trước Đường Thư đã chuẩn bị xong nhân bánh, hai người cùng nhau gói bánh bao đặc biệt nhanh, cho nên bọn họ cũng tranh thủ bày quầy trước khi bọn nhỏ đi học.

Vốn thím Lưu không định để Đường Thư đi theo, nhưng Đường Thư không cảm thấy mệt, vẫn cùng đi bày quán chung.

Hôm nay, Hổ Tử thức dậy trước, Đường Thư thấy nó còn buồn ngủ, vốn không đành lòng để đứa nhỏ như nó chịu cực, ai ngờ Hổ Tử vừa ngửi thấy mùi thơm trong l*иg hấp, liền sôi nổi cùng bọn họ bày hàng.

Vừa đến bên này, liền lớn tiếng thét to: "Bán bánh bao đây, có bánh bao thịt, bánh bao hành lá..."

Tuy giọng của Hổ Tử non nớt nhưng lại vang dội lạ thường, trên đường đi những người vội vàng đến nhà máy làm việc, đưa con cái đi học, sáng sớm vận chuyển đồ, nghe thấy tiếng hét của Hổ Tử, theo bản năng dừng lại, nhao nhao nhìn về phía quán nhỏ của bọn họ.

Vị trí này vừa vặn là con đường đi trường học và đi nhà máy phân bón trong trấn phải đi qua, từ hai năm trước đã hủy bỏ kế hoạch và chính sách cung ứng phiếu, đường phố có rất nhiều quầy hàng nhỏ, người ra ngoài mua đồ ăn cũng nhiều hơn.