Chương 36:

Hổ Tử dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhận lấy mười tệ kia, lập tức gói cho người đàn ông kia hai mươi cái.

Đường Thư nhẹ giọng dặn dò: "Tặng thêm cho anh trai này ba cái bánh cuộn."

Hổ Tử đáp, vội vàng gắp thêm ba cái bánh cuộn, sau đó đưa cho người đàn ông kia.

Đường Thư ở bên cạnh nói: "Cảm ơn anh trai, anh cầm lấy, chúc sự nghiệp của anh từng bước thăng tiến."

Một lần có thể mua nhiều như vậy, đoán chừng là người mở cửa hàng hoặc là lãnh đạo trong xưởng, phía dưới quản lý một đám người.

Người đàn ông gật đầu hài lòng, dường như lời này đã trúng tim của anh.

Nhận lấy bánh bao, người đàn ông xoay người nhìn về phía thím Lưu, trách cứ nói: "Tôi nói này bà chị, hai đứa nhỏ nhà chị hiểu chuyện như vậy chị còn muốn thế nào? Cô gái người ta bụng to cũng đi theo bày sạp, bán không được cũng không phải lỗi của cô ấy, chị nói lý chút đi!"

Thím Lưu chống nạnh, đúng lý hợp tình: "Sao tôi lại không nói đạo lý? Cô ta ăn của ai, uống của ai? Không kiếm tiền chẳng lẽ uống gió tây bắc có thể no?"

"Caaju có công việc thì nói rất nhẹ nhàng, giống như chúng ta, đồ bán không được thì sẽ bị lỗ, không chừng ngày mai sẽ không có gì để ăn!"

Mọi người còn tưởng rằng bán được bánh bao rồi, thím này sẽ có sắc mặt tốt, không nghĩ tới vẫn là ngu xuẩn không nói lý như vậy.

Có một số nữ đồng bào không đành lòng móc tiền giấy ra, cất giọng nói: "Cô gái, cũng cho tôi hai cái bánh bao."

"Tôi cũng mua hai cái!"

"Bán xong thì về nhà sớm một chút, đợi lát nữa mặt trời càng ngày càng gắt."

"Đúng vậy, mệt thì nghỉ một chút đi, bán không hết thì từ từ bán."

Tất cả mọi người đều đã nếm trải nỗi khổ mang thai sinh con, đương nhiên biết Đường Thư không dễ dàng, cho nên càng muốn giúp cô một tay.

Đường Thư cười với bọn họ, có chút áy náy nói: "Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, để mọi người chế giễu rồi."

Vốn dĩ Đường Thư đã mảnh mai, dáng vẻ ưỡn cái bụng, mặt đỏ bừng càng thêm đáng thương, có một số người vốn dĩ đang hóng chuyện không nhịn được mà lấy tiền ra mua một cái bánh bao.

Đường Thư và Hổ Tử tay chân lanh lẹ, một người thu tiền, một người đựng bánh bao, rất nhanh đã bán xong hai l*иg bánh bao trên cùng.

Thím Lưu ở trong trấn này tương đối lâu, sợ bị người khác nhận ra, chỉ vào Đường Thư và Hổ Tử nói thầm vài câu, nhanh chân chạy trước.

Đường Thư thấy cửa trường học đã đóng lại một nửa, vội vàng gắp cho Hổ Tử hai cái bánh bao thịt, đưa cho cậu: "Cầm đi cho bạn học nếm thử."

Nói không chừng ăn bánh bao của cô, ngày mai liền tới mua tiếp.

Hổ Tử mặt mày hớn hở, nhét bánh bao vào túi xách: "Được, vậy em đi học trước."

Đường Thư cười cười, "Đi đi, sắp đến giờ học rồi, em tan học về chị làm bánh ngọt cho em ăn."

Thằng nhóc hôm nay ra sức như vậy, hẳn là nên khao nó một bữa.

Hổ Tử nghe xong, ánh mắt trong nháy mắt liền sáng lên, suýt nữa muốn nhảy dựng lên, nhưng ở cổng trường học lại nhịn được, không muốn để cho bạn học nhìn thấy, liền gãi gãi đầu, cười nói: "Cảm ơn chị dâu!"

Hổ Tử đột nhiên cảm thấy anh trai mình thật có phúc, lại có thể lấy được một cô vợ xinh đẹp lại giỏi giang như vậy.

Về sau nó cũng phải tìm một người vợ tốt như vậy!