Chương 18: Con Đói, Con Muốn Ăn

Nhóm dịch: Uất Kim Hương

Bây giờ đúng lúc cơm trưa, Lưu Văn Tú mới làm cơm xong, cả nhà đóng chặt cửa sợ Cố Giai Tuệ dẫn hai đứa bé về ăn cơm.

Lưu Văn Tú hơi do dự: “Hồng Mai, Mỹ Quyên, làm thế có phải hơi quá đáng không? Một mình chị dâu dẫn theo hai đứa trẻ con thì làm được gì? Hay là cứ mở khóa, nếu chị ấy về nhận lỗi…”

Mã Hồng Mai xì một tiếng đầy khinh miệt: “Chị ta còn có mặt mũi mà về à?”

Nói xong cô ta lại khóa chặt cửa.

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ, theo sau đó là giọng nói nhẹ nhàng của Cố Giai Tuệ: “Có ai không, tôi với Đại Oa, Tiểu Oa về rồi.”

Mã Hồng Mai cười khẩy, hét ra: “Sao không đi mà sống cùng Lâm Tri Thanh ấy? Còn có mặt mũi mò về cơ à? Cái nhà này không có chỗ cho chị!”

Cố Giai Tuệ bất đắc dĩ nhìn người bên Hội Liên hiệp Phụ nữ, cười khổ: “Các chị xem…”

Cô xoa mắt: “Nhưng tôi với Lâm Tri Thanh thật sự không có gì cả, tôi thì không nói làm gì, Lâm Tri Thanh người ta có địa vị trong thành, nếu để người nhà người ta biết mọi người bôi nhọ người ta rồi tìm đại đội trưởng gây chuyện thì không hay lắm đâu.”

Lời này nói trúng chỗ hiểm, gia đình Lâm Tri Thanh đúng là có chút địa vị trong thành, mặt mũi đại đội trưởng sầm lại, tiếp tục gõ cửa.



Sau đó có giọng của Lý Ái Liên vang lên.

Lý Ái Liên đã hạ sốt, nghĩ đến chuyện sáng nay bị Cố Giai Tuệ hất một bàn đồ ăn là lại thấy bực mình, còn đang hối hận sao hôm qua mình không đánh chết con nhỏ đó luôn đi.

Bà ta đứng trong nhà dậm chân vỗ đùi mắng: “Cái loại đĩ điếm nhà mày, đến từ đâu thì cút về chỗ đấy! Từ hôm nay con trai tao ly hôn với mày! Đừng có mong được quay về cái nhà này! Cút đi!”

Cố Giai Tuệ cầu xin: “Mẹ, con xin mẹ! Mọi người không thương con thì cũng thương hai đứa con con với! Hai đứa nó đói lả đi rồi, đại đội trưởng cũng nói, có người lớn nào lại không thương con cháu? Mẹ thấy có đúng không?”

Lý Ái Liên thấy Cố Giai Tuệ cầu xin lại mắng càng dữ hơn, giọng vênh váo đắc ý: “Đừng có lấy đại đội trưởng ra dọa bà già này! Đại đội trưởng là cái mẹ gì? Tao nói cho họ Cố nhà mày biết, hôm nay con ông trời có đến đây tao cũng không cho chúng mày vào cửa!”

Cố Giai Tuệ nhanh chóng nói: “Thế người của Hội Liên hiệp Phụ nữ thì sao? Mẹ, nếu mẹ không mở cửa, con sẽ đi tìm người của Hội Liên hiệp Phụ nữ!”

Lý Ái Liên khinh bỉ: “Chẳng là cái đếch gì hết, cút đi!”

Lời bà ta nói cực kì khó nghe, mấy người đứng ngoài cửa méo hết cả mặt, không nhịn được nữa, đập cửa nói thẳng.

“Đồng chí Lý Ái Liên, mở cửa ra, bọn tôi có chuyện cần nói!”

Lý Ái Liên cứ tưởng Cố Giai Tuệ đang dọa mình, không sao ngờ được đại đội trưởng và lãnh đạo của Hội Liên hiệp Phụ nữ đến đây thật.

Trong thôn có nhiều nhà ầm ĩ như thế có bao giờ thấy mấy người này ngó ngàng gì đâu, sao hôm nay lại nhúng mũi vào chuyện nhà họ làm gì?



Mặc kệ nói thế nào, Lý Ái Liên chỉ có thể mở cửa, thấy các lãnh đạo đứng bên ngoài, bà ta bèn cười nịnh: “Đại đội trưởng, cậu…”

Đại đội trưởng không để bà ta giải thích đã mắng: “Lý Ái Liên, bây giờ là thời đại xã hội văn minh, miệng thím cứ chửi mẹ chửi cha như thế thì còn ra thể thống gì nữa! Thôn Hồng Tinh chúng ta còn phải tham gia bình xét thi đua, nếu thím làm ảnh hưởng đến thanh danh thôn ta là không xong với tôi đâu.”

Lý Ái Liên vội vàng phân bua: “Đâu có đại đội trưởng, cậu nghe tôi giải thích đã, không phải tôi mắng chửi bậy bạ, đấy là vì Cố Giai Tuệ với Lâm Tri Thanh…”

Đại đội trưởng vỗ bàn cái rầm: “Đồng chí Lý Ái Liên, thím còn nói lung tung nữa là tôi phạt đấy!”

Lý Ái Liên sửng sốt, đại đội trưởng giận dữ: “Chủ tịch Mao đã nói rồi, toàn dân ta phải đoàn kết hữu ái, đến con dâu mà thím còn bắt nạt, thím nói xem, có phải thím thuộc hạng người thiếu hiểu biết, không tiến bộ không?”

Cố Giai Tuệ lấy chìa khóa định mở cửa vào cất đồ nhưng lại phát hiện khóa không mở được, cô cười khẩy trong lòng, kéo tay chủ nhiệm Khưu của Hội Liên hiệp Phụ nữ khóc lóc: “Chủ nhiệm Khưu, thím giúp cháu với, giúp cháu ly hôn với Quốc An đi! Thím xem, bây giờ đến cửa nhà mình cháu còn không vào được, lại mang theo hai đứa bé thì biết sống làm sao!”

Cô ngồi xổm xuống ôm Đại Oa và Tiểu Oa, nói thầm vào tai hai đứa: “Khóc đi!”

Đại Oa không nói gì, Tiểu Oa thì òa lên khóc, không hổ là trụ cột của giới giải trí trong tương lai, bé vừa khóc vừa mếu máo: “Mẹ ơi, con đói! Con muốn ăn, con đói!”

Cố Giai Tuệ cũng khóc rưng rức, vừa khóc vừa lau nước mắt. Đại Oa vốn không định khóc, nhưng nghe thấy mẹ và em gái khóc, bé bỗng ngoảnh đầu hỏi:

“Chú đại đội trưởng ơi, tiền lương một tháng của ba cháu là bao nhiêu?”