Chương 24: Anh Giỏi Hơn

Nhóm dịch: Uất Kim Hương

Cố Giai Tuệ không hề biết những chuyện xảy ra ở bên ngoài, người nhà họ Thẩm cũng tạm thời yên tĩnh, không dám nói gì trước mặt cô. Cô còn đang bận may áo cho Đại Oa, Tiểu Oa, vải còn thừa cô tận dụng may một cái túi đựng sách nhỏ, đồng thời còn cắt tóc cho Đại Oa nữa.

Đại Oa đã lâu chưa được cắt tóc nên đầu cổ lúc nào cũng luộm thuộm, sau khi cắt tỉa gọn gàng, đường nét gương mặt cậu mới lộ ra. Bé trai mới mười tuổi nhưng sự bầu bĩnh của trẻ con hầu như không có, đôi mắt rất sâu, mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt làm người ta không biết cậu đang nghĩ gì.

Đại Oa ngồi trên chiếc ghế cũ kỹ trong phòng, lưng thẳng tắp, tóc tai gọn gàng làm cậu trông tràn trề sức sống dưới ánh mặt trời, Cố Giai Tuệ khen liên tục: "Quá đẹp trai!"

Đại Oa mím môi cúi đầu không nói.

Chăm chút cho Đại Oa xong, Cố Giai Tuệ lại đi gội đầu cho Tiểu Oa, Đại Oa thì tự giác lấy sách mới về đọc. Ngày mai cậu được đi học rồi.

Tóc bé gái mượt mà đen bóng, sờ mượt như tơ, Cố Giai Tuệ ghen tị cực kỳ, nghĩ thầm không hổ là tóc của ngôi sao lớn.

Gội đầu xong, cô lấy khăn lau cho cô bé rồi để bé ngồi phơi nắng một lúc cho tóc khô.

Cố Giai Tuệ rảnh rỗi không còn việc gì làm bèn tết tóc cho Tiểu Oa, trên bím tóc cài chiếc kẹp hoa xinh xắn màu hồng nhạt, Cố Giai Tuệ cười khen: "Thẩm Ngọc Thanh nhà mình xinh quá!"

Tiểu Oa cười thẹn thùng, giọng nói lanh lảnh: "Mẹ, mẹ thực sự là mẹ tốt nhất thế giới, xinh nhất thế giới!"

Hai mẹ con tự khen nhau trong sân nhà, Đại Oa ngồi cạnh cửa học bài ngẩng đầu nhìn họ, mỉm cười.

Cố Giai Tuệ ước lượng thời gian, nghĩ chắc những người khác sắp tan làm về nhà. Cô không muốn làm cơm cho đám người ấy ăn, cũng chẳng muốn ăn cơm họ làm. Dù sao bây giờ đã có bột mì với trứng gà, thế là cô vào bếp nấu một nồi mì trứng ngon lành, mấy mẹ con ăn một lúc là hết sạch.



Ba đứa trẻ nhà chú hai và Thiết Xuyên nhà chú ba đều đang đi học, nhưng em gái của Thiết Xuyên - Bảo Ni mới năm tuổi, vẫn chưa phải đến trường. Lúc này cô bé đang nhìn chiếc kẹp hoa trên đầu Tiểu Oa, lại nhìn tô mì của Tiểu Oa, thèm thuồng nuốt nước bọt.

Lần nào cũng là cô bé và anh trai Thiết Xuyên được ăn ngon, Đại Oa và Tiểu Oa chỉ có thể đứng nhìn, sao bây giờ lại trái ngược rồi?

Chiều muộn Mã Hồng Mai đi làm về nhà, Bảo Ni ôm chân cô ta khóc: "Mẹ ơi, con cũng muốn ăn mì, cũng muốn mua kẹp tóc xinh! Sao Tiểu Oa có mà con lại không?"

Mã Hồng Mai vừa xuống công đang mệt gần chết, nghe thế lòng càng bực bội.

"Ha ha, ăn? Mày chỉ biết có ăn thôi!"

Bảo Ni òa khóc chạy đi, đúng lúc Thiết Xuyên tan học trở về, thấy em gái khóc, nó hỏi han rồi khó chịu nói: "Bảo Ni yên tâm đi, ngày mai Đại Oa đi học, thằng đó học lớp ba nhưng chỉ mới mười tuổi thôi, anh sẽ làm nó đẹp mặt!"

Đến lúc đó nó sẽ kêu gọi các anh em của nó ở trường tiểu học bắt nạt Đại Oa cho bõ ghét, dồn ép đến mức Đại Oa không dám ló mặt đến trường mới thôi.

Bảo Ni ngây ra một hồi, chớp chớp mắt hỏi: “Anh ơi, anh mười một tuổi đang học lớp ba, vì sao Đại Oa mới có mười tuổi cũng được học lớp ba?”

Thiết Xuyên học kém, ở lại lớp nhiều lần, cho nên đã mười một tuổi rồi mà vẫn còn mài đũng quần ở lớp ba.

Sắc mặt nó cứng đờ, có chút mất tự nhiên phân tích cho Bảo Ni nghe: “Anh và nó đều học lớp ba, nhưng anh mười một tuổi, nó mười tuổi, em nói xem mười một tuổi với mười tuổi ai giỏi hơn ai?”

Bảo Ni do dự mấy giây rồi đáp: “Anh giỏi hơn.”