Chương 47: Cứ Bảo Là Mày Tự Ngã

Nhóm dịch: Uất Kim Hương

Cuối cùng cũng được yên bình mấy ngày, Cố Giai Tuệ nhân lúc ngoài đồng không có việc gì làm bèn quét dọn trong ngoài nơi ở một lần, sau đó dẫn Đại Oa và Tiểu Oa lên núi hái quả hồng, quay về làm một ít hồng khô. Quả hồng đỏ cam ngọt mềm ăn trực tiếp sẽ rất ngon, hồng khô thì vừa dẻo vừa ngọt. Những lúc rảnh rỗi buồn miệng có một miếng hồng khô nhâm nhi thì còn gì bằng.

Cố Giai Tuệ chải tóc cho Tiểu Oa, cài lên tóc một bông hoa hồng nhỏ, lại đính thêm chiếc kẹp tóc chuồn chuồn, đưa cho cô bé một miếng hồng khô: "Đi chơi đi."

Tiểu Oa mỉm cười ngọt ngào: "Con cảm ơn mẹ."

Những ngày gần đây cuộc sống thật hạnh phúc, mẹ ngày càng yêu thương cô bé và anh trai, cho cô bé mặc đồ đẹp, thường xuyên nấu những món ăn siêu ngon. Mỗi lần Tiểu Oa nói chuyện với các bạn nhỏ trong thôn, bạn nào bạn nấy đều vô cùng ghen tị, còn bày tỏ mong muốn được làm con gái của Cố Giai Tuệ nữa!

Thậm chí ngay cả Bảo Ni cũng có ước mơ này, mẹ của nó - Mã Hồng Mai vừa lùn vừa béo, không đẹp như mẹ Tiểu Oa, nấu đồ ăn cũng không ngon. Đều là nấu trứng gà, không hiểu sao mẹ Tiểu Oa nấu ra trứng vừa vàng vừa mềm, còn món trứng hấp của mẹ nó thì lại vỡ vụn lung tung?

Mẹ nó cũng không biết cách tết tóc cho nó, toàn là túm bừa lên cho xong. Không giống như mẹ Tiểu Oa, luôn luôn chải tóc cho Tiểu Oa bằng lược, cài hoa và kẹp tóc xinh đẹp lên trên.

Bảo Ni theo Mã Hồng Mai ra ruộng hái đậu, trên đường về nhìn thấy Tiểu Oa đang ngồi xổm bên đường tay cầm hồng khô chơi với những đứa trẻ khác, nó ghen tỵ ngay.

"Mẹ ơi, con muốn ăn đồ ăn trong tay Tiểu Oa, con muốn cài tóc và hoa của nó."

Gần đây tâm trạng của Mã Hồng Mai không tốt. Lần trước bị anh trai của Cố Giai Tuệ hỏi tội nên cô ta bị Lý Ái Liên tát cho mấy cái, nỗi đau kia khắc sâu vào trong tâm khảm, đêm nào nằm ngủ Mã Hồng Mai cũng khóc ướt gối.

Lúc này nhìn thấy cô bé Tiểu Oa xinh đẹp sạch sẽ, cô ta vô thức siết chặt tay.



Tất cả là do mẹ chồng bất công! Nếu năm đó chồng cô ta - Thẩm Quốc Vĩ ra ngoài lái xe thì tiền và đồ tốt chẳng phải sẽ thuộc về cô ta sao, tất cả là của Mã Hồng Mai cô ta rồi còn gì?

Đâu đến lượt Cố Giai Tuệ hưởng?

Như vậy thì kẹp tóc và hoa của Tiểu Oa, hồng khô trên tay nó và mọi thứ khác sẽ thuộc về Bảo Ni.

Ma xui quỷ khiến thế nào Mã Hồng Mai đi lại gần gọi Tiểu Oa sang một bên, ra lệnh: "Đưa hồng khô cho em gái Bảo Ni của mày ăn đi."

Đôi mắt to tròn của Tiểu Oa tràn đầy vẻ khó hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm, giọng nói trong trẻo vang lên: "Thím ba, đây là đồ ăn mẹ cháu cho cháu."

Mã Hồng Mai tức giận tiến lên giật bông hoa kẹp tóc trên đầu Tiểu Oa xuống, rồi giật lấy miếng hồng khô: "Mày bao nhiêu tuổi rồi? Bảo Ni chỉ mới có năm tuổi, mày đưa cho Bảo Ni ăn thì có làm sao? Mày với mẹ mày giống hệt nhau, đều là cái loại ích kỷ!"

Bảo Ni lấy được kẹp tóc, hoa và cả hồng khô, vui vẻ kẹp lên đầu mình rồi ăn hồng. Tiểu Oa sững sờ, gò má trắng trẻo mềm mại của cô bé bị kẹp tóc cào xước, để lại vết đỏ hơi đau, cô bé không kìm được chảy nước mắt.

Hàng lông mi dài ướt đẫm trông yếu ớt đáng thương vô cùng, giống như đóa hoa hồng mỏng manh đọng sương mai, Tiểu Oa rất xinh đẹp. Mã Hồng Mai nhìn lại con gái Bảo Ni, vốn kẹp tóc ở trên đầu Tiểu Oa thì rất đẹp, đổi sang cho Bảo Ni lại lập tức bị lu mờ, đường nét khuôn mặt của cô bé bình thường và không mấy nổi bật.

Tại sao ông trời lại cho con gái của Cố Giai Tuệ xinh đẹp như vậy?

Trong lòng Mã Hồng Mai càng thêm chán ghét, đẩy Tiểu Oa ngã xuống đất: "Về nhà mày không được nói linh tinh, cứ bảo là mày tự ngã, nếu không tao kêu bà nội đánh chết mẹ mày!"