Chương 15

“Cần cho sản phụ ăn nhiều thịt cá, nghỉ ngơi nhiều, tốt nhất là mua một số sản phẩm dinh dưỡng cho sản phụ dùng, chẳng hạn như sữa mạch nha. Tiền thuốc mỗi ngày cho đứa trẻ ít nhất là một tệ, mọi người nên chuẩn bị thêm một ít…”

Lý Nhị Kiều vừa nghe Liễu Tiên Dao nói vừa liếc nhìn bà Lý.

Liễu Tiên Dao còn chưa nói xong, bà Lý kia đã không thể nhịn được nữa.

“Cái gì, ăn thịt ăn cá còn chưa đủ, lại còn muốn uống sữa mạch nha? Cái con nhãi lừa đảo này, mày có phải là bác sĩ hay không, mày đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Có phải mày thông đồng với con đĩ nhỏ Triệu Ngọc Phân kia để lừa bịp bà già này không? Mày…”

Bà Lý kia chỉ tay vào Liễu Tiên Dao mắng một trận, vì chưa từng bị mắng chửi như thế bao giờ nên Liễu Tiên Dao cảm thấy choáng váng, chỉ có trưởng thôn phản ứng kịp thời, kéo chặt tay bà Lý đang muốn lao vào đánh cô.

“Bà Lý, bà muốn làm cái gì vậy? Tiểu Liễu là con gái của liệt sĩ, con bé là bác sĩ trung y mà tôi đã mời đến cho thôn, bà nghi ngờ con bé chính là đang nghi ngờ tôi. Làm sao, bà còn muốn đánh luôn tôi à?”

Bà Lý tất nhiên sẽ không dám đánh trưởng thôn, bà ta chỉ biết bắt nạt kẻ yếu mà thôi. Sau khi nhìn trưởng thôn và Liễu Tiên Dao một lúc, bà Lý đột nhiên ngồi xuống, vỗ đùi khóc lóc chửi rủa:

“Các người đang muốn gϊếŧ tôi đây mà…Cho dù là Thiên Mẫu nương nương cũng không dám đòi ăn thịt ăn cá mỗi ngày, nó chỉ là một con đĩ nhỏ, lại muốn ăn thịt ăn cá. Cái nhà này còn không bị nó ăn cho tàn mạt hay sao…”

“Thằng hai, mày là đồ bất hiếu. Mày cưới được vợ là quên mất mẹ. Mày vì một con đĩ nhỏ mà muốn ép chết mẹ già của mày…”

“Người khác mang thai đều tốt cả, tới lượt nó thì cái này không tốt, cái kia không được. Theo tao thấy là do nó là con đĩ nhỏ, số mệnh không tốt, sinh ra một con đĩ nhỏ, giờ lại sinh thêm cái thứ bạc mệnh… Nuôi cái thứ quỷ bạc mệnh chết yểu kia chỉ tổ phí phạm lương thực, còn không bằng chết sớm đi cho rồi…Mỗi ngày một tệ tiền thuốc, cho dù có bán tao đi cũng không đủ…”

Đây là lần đầu tiên Liễu Tiên Dao nhìn thấy một người khóc lóc ăn vạ, cũng là lần đầu tiên nghe thấy những lời độc ác và cay nghiệt đến như vậy. Cô chỉ có thể trợn mắt há mồm.

Trưởng thôn kéo tay cô: “Đứa trẻ đã chào đời rồi, không còn chuyện của chúng ta nữa. Đi thôi, chú đưa cháu về. Chuyện của nhà bọn họ, chúng ta không quản được.”

Liễu Tiên Dao cũng không định quản, nhanh chóng đi theo trưởng thôn.

Đối với loại bà già không nói lý lẽ, không chịu tiếp thu như thế này, Liễu Tiên Dao thật sự không muốn nói chuyện.

Sau khi rời khỏi nhà họ Lý, trên đường đi trưởng thôn hỏi Liễu Tiên Dao: “Tình hình của vợ và con của Lý Nhị Kiều thật sự nghiêm trọng đến như vậy sao? Sẽ không chết người đấy chứ?”

Muốn làm một trưởng thôn tốt trong thời đại này cũng không dễ dàng gì.

Liễu Tiên Dao nghiêm túc nói: “Nếu dinh dưỡng không đủ, hai mẹ con lại không được uống thuốc, khả năng không sống được rất cao. Đặc biệt là đứa trẻ kia.”

“Tình trạng của đứa trẻ kia quả thực là không tốt, cơ thể của chị Ngọc Phân cũng rất suy kiệt, nếu không được chăm sóc kỹ càng thì khó có thể nói chắc được sẽ mắc phải bệnh mãn tính gì, còn có thể sống được bao lâu nữa. Bác sĩ có thể trị bệnh, nhưng không thể trị mệnh được. Dù sao cũng là hai mạng người, chú là trưởng thôn, chú cần phải quản chuyện này đúng không?”

Trưởng thôn thở dài một cái, nói: “Chú đã biết việc này rồi, cháu vừa mới đến thôn nên đừng nên can dự vào, chú sẽ xem xét rồi làm.”

Cô vốn không mảy may để tâm đến những chuyện này: "Vâng, cháu biết rồi. Chú đừng tiễn cháu nữa, cháu tự đi tiếp đoạn đường này được ạ, chú mau về nghỉ ngơi đi."

Liễu Tiên Dao đã nhìn thấy nhà của mình, nên nói với trưởng thôn hãy về trước.