Chương 16

"Ừ, cháu cẩn thận nhé. Cháu đi trước đi, giờ chú về." Trưởng thôn bảo Liễu Tiên Dao đi trước, khi cô đã về đến trước cửa nhà mình, quay lại thì thấy trưởng thôn vẫn đứng đó. Thế là cô bèn vẫy tay: "Chú Trương ơi, chú mau về đi ạ."

Trưởng thôn xoay người rời đi, Liễu Tiên Dao cũng đi vào sân. Cô không vào phòng ngay mà đi ra giếng lấy nước rửa tay. Rửa tay xong, cô ngồi ở trong sân.

Quần quật bên ngoài cả một ngày dài, bây giờ cô chưa thấy buồn ngủ.

Những gì vừa trải qua ở nhà họ Lý khiến Liễu Tiên Dao thấy được cuộc sống của người phụ nữ ở thời đại này vất vả đến nhường nào. Dù cả nước đã được giải phóng, dù đất nước đã được xây dựng gần hai mươi năm nhưng tư tưởng của người dân Viêm Quốc vẫn còn mắc kẹt trong thời kỳ phong kiến.

Đặc biệt, một số người già vẫn còn tư tưởng cổ hủ, cố chấp cho rằng bản thân luôn đúng và kiên quyết không tiếp thu cái mới. Họ lợi dụng tư tưởng lạc hậu

để duy trì vị thế độc bá của bậc cha mẹ phong kiến trong một gia đình. Họ kiểm soát, đàn áp, thậm chí ngược đãi và bắt ép con cái làm nô ɭệ cho mình.

Họ cho rằng con cái là do họ sinh ra, con cái là tài sản thuộc quyền sở hữu của họ, nên họ có quyền quyết định mọi thứ của bọn trẻ. Họ lấy lòng hiếu thảo làm vũ khí, bất cứ khi nào đứa trẻ không vâng lời, họ sẽ dùng lòng hiếu thảo để “gϊếŧ” nó.

Tư tưởng này thực sự rất đáng sợ.

Nghĩ đến bộ mặt xấu xa và ác độc của bà Lý, Liễu Tiên Dao cảm thấy thật kinh khủng. Cô nghĩ con người này còn đáng sợ hơn cả ma. Nếu tất cả các bà cô ở thôn dưới núi đều giống bà Lý này, thì e rằng cô sẽ không sống nổi với họ.

Ánh trăng vàng ươm chiếu lên người Liễu Tiên Dao, cô chầm chậm chìm vào hồi ức.

Kiếp trước cô là liễu tiên, là xà tinh, bà tổ của gia đình họ Thường, quanh năm tu hành trong núi, cách xa phàm trần. Về sau, linh lực của cô hồi phục, cô không thể vượt qua kiếp nạn và phải bước vào thế tục để tìm kiếm nguyên nhân và kết quả. Ngay cả khi cô gia nhập thế giới, cô cũng không thường xuyên tiếp xúc với loài người. Cô là bà tổ, nên con cháu đã thay cô lo toan rất nhiều.

Sau đó, quỷ Nhật lợi dụng hỗn loạn, phái Âm Dương Sư xâm lược Viêm Quốc. Để bảo vệ con cháu của gia tộc họ Thường và người dân trong nước, cô đã chiến đấu chống lại Âm Dương Sư của quỷ Nhật. Quỷ Nhật là sinh vật vô cùng xấu xa, dù bao nhiêu năm trôi qua, bản chất tệ hại này vẫn không thay đổi. Vì độ kiếp thất bại và vết thương chưa kịp lành, cô đã tiêu diệt các Âm Dương Sư của quỷ Nhật bằng cách kéo chúng tự hủy và cùng chết với chúng.

Đáng tiếc, cô ko thể diệt trừ tất cả Âm Dương Sư của quỷ Nhật, cũng không biết các đạo sĩ khác có gϊếŧ được hết chúng hay không.

Khi tự hủy, cô đã sử dụng một tuyệt kỹ, cô nghĩ rằng mình có thể trở lại thời điểm mấy trăm năm trước. Tuy không chắc chắn nhưng trong cơn hấp hối, cô vẫn quyết định liều một phen.

Có điều cô không ngờ rằng mình lại quay về quá khứ, nhưng đó không phải là mốc thời gian mà cô đã nghĩ. Cô mượn xác và sống lại trong hình hài của một con người. Tuy nhiên, chính vì trở thành con người nên cô mới hiểu nguyên nhân và hậu quả độ kiếp thất bại của mình ở kiếp trước.

Không biết tên nhóc nhà họ Thường nào đã cắn chết một cô gái có cha mẹ ruột đều là liệt sĩ, những vị anh hùng đã ngã xuống vì đất nước. Cô ấy được phước nhờ cha mẹ, còn con cháu của cô đã cắn chết một cô gái có công đức, thân là cụ tổ, cô đương nhiên phải gánh nghiệp báo.

Khi Đại Ni Nhi sắp chết, cô đã nghe cha mẹ nuôi Lưu Đại La và Lý Nhị Ni kể về thân thế của cô ấy, lúc này cô mới nhận ra hai kẻ nhẫn tâm bỏ mặc Đại Ni Nhi, người cô luôn tưởng là cha mẹ ruột của cô ấy, thực chất không phải là cha mẹ ruột của cô ấy. Họ đối xử tệ bạc với Đại Ni Nhi vì cô ấy không phải là con ruột.