Chương 17

Tâm nguyện cuối cùng của cô gái trước khi chết là tìm được cha mẹ ruột, hỏi họ tại sao không đến tìm cô ấy, không đón cô ấy về nhà.

Đáng tiếc, lúc Liễu Tiên Dao mượn xác của Đại Ni Nhi sống lại, đã biết cha mẹ ruột của cô ấy đã hy sinh vì thân duyên đã đứt đoạn. Thế nhưng, cô sẽ tìm một người thân cho Đại Ni Nhi, điều này có thể coi như là cô trả lại món nợ nhân quả cho cô gái này. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cô ấy phải còn người thân và người này phải còn sống.

Cha ruột của cô gái này họ Liễu, nhưng Liễu Tiên Dao là liễu tiên, vị thần rắn được muôn người tôn thờ, kiếp trước cô mang họ Thường. Nhưng kiếp này cô đã sống lại trong cơ thể của người con gái Đại Ni Nhi này, vì thế cô sẽ chọn Liễu làm họ cho mình.

Dù sao bây giờ Tứ Cựu đã bị trừ khử, nếu còn lấy họ Thường và có tên là Thường Tiên Dao, e rằng cô sẽ bị người đời gièm pha hãm hại. Vì vậy, cô quyết định theo họ Liễu của Đại Ni Nhi, từ đó lấy tên là Liễu Tiên Dao.

Sau khi sống lại, cô sống trong một miếu đạo sĩ trên núi cùng với đạo sĩ già và Vương Dịch Chi. Thỉnh thoảng, cô xuống núi và rất hạn chế tiếp xúc với người khác.

Hôm nay là lần đầu tiên cô trông thấy một bà già nông thôn khóc lóc om sòm, ăn nói bỗ bã. Lúc nhìn thấy những hành động thô lỗ của bà Lý, cô không khỏi cảm thấy tê rần da đầu, không biết nên phản ứng thế nào.

Thôi bỏ đi, sự việc đã đến nước này rồi, cứ giải quyết từng bước một vậy.

Liễu Tiên Dao lắc đầu, rũ bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, đứng dậy đi vào nhà. Vừa tới cửa, Liễu Tiên Dao đột nhiên dừng lại, lắng tai nghe.

Là tiếng súng! Không thể sai được, chính là tiếng súng! Tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng cô có thể chắc chắn là tiếng súng, thậm chí cô còn nghe ra được có ít nhất ba khẩu súng khác nhau.

Liễu Tiên Dao đứng đó chăm chú lắng nghe, khi nghe thấy tiếng súng lại vang lên một lần nữa, cô xoay người lao ra, nhảy qua hàng rào tre và chạy khỏi nhà. Suốt sáu năm qua, cô không chỉ học được những năng lực đặc biệt của đạo sĩ già mà còn lấy lại được những kỹ năng đã học ở kiếp trước, một trong số đó là võ công.

Liễu Tiên Dao chạy thẳng lên núi, tốc độ rất nhanh, dường như chỉ trong thời gian ngắn đã bay qua một ngọn núi. Cô đứng trên cành cây, nhìn thấy hai bên đang giao tranh. Cô không nhận ra ai, nhưng cô nhận ra hơi thở của cả hai bên.

Một trong số họ là quân nhân Viêm Quốc mà cô đã gặp trên núi khi cô xuống núi vào ban ngày. Họ toát ra khí chất chính trực, cô có thể nhìn thấy hào quang công đức vàng rực tỏa ra từ trên người họ bằng đôi mắt tâm linh của mình. Cô nhận ra đám quỷ Nhật bên kia, họ đã hóa thành quỷ, cơ thể họ ngập tràn nghiệp chướng và tà ma.

Liễu Tiên Dao nhắm mắt lại, lấy ra vài viên sỏi đã nhặt được trên đường, tìm cơ hội ra tay.

Hai bên cũng đang núp dưới gốc cây tìm kiếm đối phương, chờ thời cơ hành động.

Đột nhiên có tiếng súng từ phía bên kia. Một người lính Viêm Quốc bị trúng đạn, quỷ Nhật xảo quyệt thế mà lại có viện binh.

"Đối phương có viện binh, hỏa lực quá mạnh, chúng ta hết đạn rồi. Mau lùi lại và rút lui. Tôi yểm trợ, các anh mau chóng rời khỏi đây.”

"Đội trưởng."

“Đi nhanh đi.”

Tiếng súng đùng đoàng không ngừng, Liễu Tiên Dao nghe được có tiếng động phía dưới truyền đến. Hóa ra cô đang ở trên cành cây cao, viên đạn không trúng cô.

Cô quyết định hành động. Cô ném đá về phía quỷ Nhật, che chắn cho tiểu đội Viêm Quốc rút lui. Sau khi ném hết đá trong tay, cô nhanh nhẹn bẻ vài nhánh cây.

Đáng tiếc khu rừng quá rậm rạp, nếu không, cô nhất định sẽ đốn ngã đại thụ để gϊếŧ chết bọn chúng.

Ban đêm ở đây rất tối, cộng thêm khu rừng đang vào mùa cuối xuân đầu hạ, cây cối um tùm xanh tốt, nên cô gặp không ít khó khăn nếu như muốn bắn chết đám quỷ Nhật.