Chương 18

Ngoài ra, sức lực của cô ở kiếp này kém xa kiếp trước, quân quỷ Nhật rất đông, với đủ loại súng đạn và hỏa lực mạnh, những cú bắn đá và nhánh cây của cô hầu như không có tác dụng.

Tuy nhiên, mặc dù cô không gϊếŧ được vài tên quỷ Nhật, nhưng ít nhất cũng hỗ trợ được cho sự rút lui của tiểu đội Viêm Quốc, mặc dù cô vẫn chưa biết những người lính này có bị thương vong hay không.

Quỷ Nhật thấy lính Viêm Quốc không nổ súng nữa, cũng nhanh chóng rút lui.

Muốn đi à, mơ đi cưng! Viêm Quốc đã trải qua hơn hai mươi năm dựng nước và giữ nước, ấy thế mà đám quỷ Nhật này vẫn không từ bỏ lòng tham, năm lần bảy lượt đến gieo rắc tội ác. Nếu đã dám đến làm điều ác, vậy thì đừng mơ rời khỏi đây, cô sẽ không bỏ qua cho chúng!

Miệng của Liễu Tiên Dao phát ra một âm thanh đặc biệt, giống như tiếng rắn thè lưỡi.

Ngay sau đó, lũ rắn trên núi nhận được tiếng gọi và lao về phía quỷ Nhật. Nhiều con rắn bò lên cây và bay xuống cắn hoặc phun nọc độc khi quỷ Nhật đi ngang qua.

Tất cả xảy ra quá đột ngột, quỷ Nhật bị tấn công trong tình trạng không hề phòng bị. Một số quỷ Nhật bị trúng độc và lăn đùng ra chết tươi tại chỗ, còn một số tên thì hoảng loạn cầm súng bắn loạn xạ.

Liễu Tiên Dao tiếp tục phát hiện ra tiếng súng đã khiến lũ rắn rút lui nên cô dùng sức để nhảy như bay tới. Thấy đám quỷ Nhật vẫn còn đứng đó, cô bèn dùng cành cây làm phi tiêu để bắn hạ chúng.

Cô từ trên cây nhảy xuống chỗ những gã quỷ Nhật đang ngã sõng soài, cô kiểm tra từng người một. Đám quỷ Nhật đang xuất hiện ở Viêm Quốc này chắc chắn là gián điệp, xâm nhập vào đây để làm điều ti tiện hoặc đánh cắp bí mật của Viêm Quốc.

Chắc chắn phải còn những con quỷ Nhật khác đang mai phục ở Viêm Quốc, vì thế phải giữ lại mạng của đám quỷ này và giao cho quân đội Viêm Quốc, có điều bọn bây đừng mơ được yên thân.

Liễu Tiên Dao lần lượt kiểm tra, phát hiện tổng cộng có mười lăm quỷ Nhật, trong đó có chín tên đã bị rắn độc cắn chết, sáu tên khác vẫn còn sống nhưng đang trong tình trạng nguy kịch vì nọc rắn.

Liễu Tiên Dao đeo găng tay và cho họ uống thuốc giải nọc độc, sau đó cắt hàm dưới của họ, dùng chân nghiền nát xương tứ chi của họ để ngăn họ bỏ chạy sau khi uống thuốc giải.

Tiếng rên la vang vọng khắp núi rừng, nhưng vẻ mặt của Liễu Tiên Dao vẫn không thay đổi. Cô tuyệt đối sẽ không tử tế với kẻ thù của mình.

Còn chưa kịp cho uống thuốc giải thì lại có thêm hai tên tử vong, cô cũng không quan tâm, chỉ cần không chết hết là được.

Quỷ Nhật được các quỷ Nhật khác bảo vệ chắc chắn là nhân vật quan trọng, vì vậy cô đã cho kẻ đó uống thuốc giải độc đầu tiên.

Lại thêm hai người nữa tử vong, còn lại bốn người bị Liễu Tiên Dao kéo xuống đất. Lúc kéo, cô phát hiện bên dưới gã quỷ Nhật đầu tiên được uống thuốc giải độc có một chiếc cặp táp.

Cô lục lọi chiếc cặp và tìm thấy một số tài liệu, bản vẽ.

Nhìn thấy bốn con quỷ Nhật đang la hét bi thảm, Liễu Tiên Dao đã giẫm lên gã đang giấu chiếc cặp.

"Lũ quỷ Nhật bẩn thỉu từ cống rãnh chúng mày lại đến Viêm Quốc của bọn tao làm chuyện xấu, chúng mày là lũ đáng chết!” Cô dùng hết sức bình sinh giẫm lên tên quỷ Nhật kia, nghiền nát răng của gã, cảm thấy rất sung sướиɠ khi nghe thấy tiếng gào khóc thê thảm của gã.

Đột nhiên trong đầu cô nảy ra một ý tưởng, cô đặt chiếc cặp xuống và nhặt con dao mà quỷ Nhật đánh rơi trên mặt đất. Bốn gã quỷ Nhật này không có thị giác ban đêm như Liễu Tiên Dao. Họ không thể nhìn thấy Liễu Tiên Dao, họ chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người mà thôi.

Cô giơ tay chém con dao xuống, bốn người đồng thời hét lên.

Cô bật cười khoái trá. Nếu có ai nhìn thấy, chắc mẩm họ sẽ sợ chết khϊếp trước vẻ ngoài điên cuồng này của cô.