Chương 2

"Vả lại, đã mười năm rồi, nếu bọn họ muốn tìm thì đã tìm từ lâu rồi, sẽ không để lâu như vậy. Chưa biết chừng bọn họ đã chết từ lâu, đánh trận sao có thể không chết người."

"Ông nói cũng đúng, chắc chắn là bọn họ đã chết, giờ tôi yên tâm rồi."

Gió lạnh thổi tiếng nói chuyện của hai người về phía sau. Ở phía sau hai người, tại nơi mà vừa rồi bọn họ từng đứng, trong ánh trăng lờ mờ, bụp, một bàn tay vươn ra từ trong khe núi, sau đó là một bàn tay nữa. Hai tay bám lấy cỏ khô trên mặt đất, sau đó một cái đầu đen sì thò ra ngoài.

"Phì." Một âm thanh khàn khàn vang lên. Nếu cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe ra đó là giọng của một cô gái.

Trong ánh trăng mờ ảo, bóng dáng kia chật vật bò lên, sau đó ngồi trên mặt đất. Cô nâng bắp chân lên nhìn, dưới ánh trăng lờ mờ xung quanh tối đen, chắc hẳn người bình thường sẽ không nhìn thấy gì, nhưng trông cô lại có vẻ như có thể nhìn thấy gì đó.

Sau đó nghe thấy cô nói chuyện một mình: "Oắt con chết tiệt, nếu để bà đây biết là ai cắn chết cô bé này, bà sẽ lột da nó bằng được."

"Oắt con này nợ mạng người nợ nhân quả, hại bà đây thăng cấp thất bại. Nếu bà đây không mất cấp lại có thương tích trong người, bà đây cũng sẽ không đến mức đánh không lại mấy tên âm dương sư của đám Tiểu Uy Quỷ.

"Cho dù bà đây đánh không lại, bà đây cũng phải kéo mấy tên Tiểu Uy Quỷ kia chết chùm." Nghĩ đến chuyện bản thân tự nổ tung làm mấy tên âm dương sư của Tiểu Uy Quỷ chết cùng, trong lòng cô rất sảng khoái.

Dù là một con kiến của nước Viêm chết cũng phải cắn chết một tên Tiểu Uy Quỷ, càng đừng nói là cô.

Chỉ thấy cô ấn bắp chân rồi bóp bóp nặn nặn, sau đó đứng lên như thể chẳng có chuyện gì. Cô hít hà mùi trong không khí rồi đi về hướng mà đôi nam nữ kia mới rời đi.

Tốc độ của cô rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đôi nam nữ kia. Cô đi theo sát tiếng động của đôi nam nữ kia, đi theo bọn họ vào trong một thôn xóm dưới núi, nhìn thấy bọn họ đi vào một ngôi nhà nhỏ.

Đứng ở ngoài cổng nhìn hai người đi vào phòng, đèn trong phòng sáng lên, một lát sau đèn lại tắt, trong phòng vang lên tiếng ngáy ngủ.

Đây là ngủ rồi.

Cô đẩy cổng đi vào trong sân, bắt đầu quan sát ngôi nhà này.

Ngôi nhà này không ngỏ, phòng ốc không tồi, lại còn là nhà ngói. Trong thôn không có mấy ngôi nhà ngói, thế mà gia đình này lại ở nhà ngói, có thể thấy là hoàn cảnh gia đình không tệ.

Nhưng ngôi nhà không tệ này là được xây dựng nhờ việc hút máu con gái nuôi.

Ánh trăng mờ ảo chiếu vào trong sân, soi sáng một bóng người nho nhỏ đang đứng đó.

Cô đi đến trước cửa phòng đôi vợ chồng kia, đẩy cửa đi vào, đi tới trước giường, nhìn thấy bọn họ nằm trên giường, cô không quấy rầy đến bọn họ.

Trên giường có đặt tủ đầu giường, cô tìm tới một cái ngăn kéo nhỏ của tủ đầu giường, ngăn kéo được khóa bởi một chiếc khóa đồng. Cô cầm khóa đồng nhẹ nhàng vặn một cái rồi buông ra, chiếc khóa vốn đang khóa chặt đã bị cô mở được. Cô lấy đồ hai lần từ trong ngăn kéo nhỏ, là hai đồ vật.

Sau khi lấy đồ, cô khóa lại ổ khóa.

Cô đứng ở trước giường nhìn đôi vợ chồng đang ngáy ngủ kia, giọng nói rất nhỏ vang lên: "Người chết như đèn tắt. Các người nhận tiền của cha mẹ cô ấy, nuôi cô ấy mười một năm, từ lúc ba tuổi cô ấy đã làm trâu làm ngựa cho nhà các người tám năm. Tiền các người đã tiêu, công ơn nuôi nấng cô ấy đã trả. Bây giờ cô ấy đã chết, mọi nhân quả đã chấm dứt."

"Cô ấy không nợ các người, bà đây càng không nợ các người. Hôm nay, tôi thay mặt Đại Ni Nhi chấm dứt nhân quả với các người, sau này gặp lại sẽ là người dưng."

Dứt lời cô quay người rời đi. Ra khỏi phòng, ra khỏi sân. Đứng ở ngoài cổng, cô giơ tay bấm đốt ngón tay một lúc, sau đó ra khỏi thôn, cô cứ đi mãi. Rõ ràng là đêm gió lạnh thấu xương, cô lại như thể không biết lạnh.