Chương 20

Liễu Tiên Dao kiểm tra mạch đập của người đàn ông, phát hiện ra ý chí và nghị lực sống của anh ta rất mạnh mẽ. Cô thở phào nhẹ nhõm. Dọn dẹp xong, cô đi ra ngoài lấy nước tắm rửa, sau đó vào phòng bếp bắt đầu làm bữa sáng và nấu thuốc cho người đàn ông bị thương.

Trong bếp có rơm củi nhưng lại không có lương thực. Liễu Tiên Dao từ trong không trung lấy ra bột mì và một số dược liệu ra, bắt đầu nấu thuốc và làm đồ ăn sáng.

Đúng vậy, Liễu Tiên Dao có một không gian riêng của mình.

Không gian này chính là ngọc bội do cha mẹ ruột của nguyên chủ Liễu Đại Ni để lại cho cô ấy, Liễu Tiên Dao cũng mới phát hiện ra ngọc bội do cha mẹ ruột của nguyên chủ để lại hóa ra chính là không gian tu nạp vào ngày hôm qua.

Về việc tại sao hôm qua Liễu Tiên Dao lại biết chuyện này, lý do là vì trước khi chết đạo sĩ già có đưa cho cô hai cuốn sách, sau khi cô đọc sách mới biết được. Cô thật sự rất nghi ngờ đạo sĩ già, nhưng tiếc thay lão già đó đã xuống âm phủ rồi.

Liễu Tiên Dao nhận làm chủ nhân của miếng ngọc bội, bỏ tất cả đồ đạc vào trong không gian. Trong miếu đạo sĩ không chỉ có toàn bộ lương thực và nguyên liệu nấu ăn do cô và đạo sĩ già chuẩn bị, mà còn có dược liệu cô và đạo sĩ già đào được ở trên núi.

“Cô ơi!”

Nghe thấy giọng Thiết Đản, Liễu Tiên Dao đáp: “Cô ở trong bếp, cháu mau đi rửa mặt rồi ra ăn sáng.”

Liễu Tiên Dao bưng mì trứng ra, đặt lên bàn đá dưới gốc cây trong sân. Thiết Đản tắm rửa xong đi tới ngồi xuống, hai cô cháu bắt đầu dùng bữa sáng.

“Cô ơi, đây không phải là bàn đá trong miếu đạo sĩ của chúng ta sao, sao nó lại ở đây vậy ạ?” Thiết Đản đang ăn mì, đột nhiên nhìn bàn đá một lúc rồi nói.

Thiết Đản từ nhỏ đã không thiếu ăn, nên cậu bé ăn uống rất từ tốn, lịch sự.

"Không, cái bàn này có sẵn ở trong sân." Liễu Tiên Dao thản nhiên nói dối.

Thiết Đản khó hiểu: "Trong sân có bàn sao? Tại sao hôm qua cháu không thấy nhỉ?"

Liễu Tiên Dao nghiêm giọng nói: “Đương nhiên là cái bàn này có sẵn ở trong sân rồi, hôm qua trời tối nên cháu không thấy đấy. Ăn nhanh đi, mì sắp nguội rồi.”

"Nhưng tại sao càng nhìn chiếc bàn đá này cháu càng cảm thấy quen nhỉ? Càng nhìn càng thấy giống chiếc bàn đá trong miếu đạo sĩ của chúng ta." Thiết Đản bắt đầu nghi ngờ. Cậu ấy sống ở miếu đạo sĩ từ hồi còn bé xíu, tuy lúc nhỏ rất ít khi ngồi ở bàn đá, nhưng khi lớn câu thường xuyên ngồi ở bàn đá ăn uống.

“Đã là bàn đá thì đều là làm từ đá, nên tất nhiên là nhìn giống nhau rồi. Miếu đạo sĩ cách nơi này xa như vậy, ai lại đi lên miếu đạo sĩ khiêng một cái bàn đá nặng trịch xuống cơ chứ. Cô là không làm rồi đấy, cháu làm à?” Liễu Tiên Dao ngước mắt nhìn Thiết Đản hỏi.

Cậu ấy lắc đầu đáp: “Không, bàn đá cũng đâu có ăn được, cháu đâu có ngốc mà đi khiêng nó.”

Liễu Tiên Dao nghĩ thầm: “Cháu không ngốc, chỉ là cháu không đủ thông minh mà thôi.”

"Không phải thì thôi. Mà bây giờ chúng ta đã xuống núi rồi, sau này cháu đừng nhắc đến chuyện của miếu đạo sĩ nữa, càng không nên nói với người khác chuyện về miếu đạo sĩ, cũng không được nói cho người khác biết cháu là đạo sĩ nhí. Nếu để người khác biết, họ sẽ bắt giam cháu đấy, biết chưa?” Liễu Tiên Dao dặn dò Thiết Đản.

“Còn nữa, khi ra ngoài cháu không được tùy tiện mang theo bùa chú, cũng không được niệm chú, làm những động tác đặc thù của đạo sĩ hoặc thi triển đạo pháp, có nhớ chưa?” Liễu Tiên Dao nghiêm khắc dặn đi dặn lại Thiết Đản.

"Thưa cô, cháu hiểu rồi ạ." Thiết Đản nghiêm túc gật đầu.

"Còn một chuyện nữa, cô có cứu một người, chú ấy đang nằm nghỉ ở phòng ngủ phía tây, cháu không được vào quấy rầy chú ấy, cũng không được nói cho người khác biết, càng không được để người khác vào nhà. Cháu nhất định phải nhớ kỹ những gì cô đã dặn nhé."