Chương 5

"Ông đừng tưởng rằng ông bỏ chạy đến Địa phủ thì tôi không làm gì được ông. Tôi không đốt cho ông nửa lá minh tệ nào, để ông nghèo chết ở Địa phủ."

Ngày hôm sau, sau núi Thiên Âm quan, Vương Dịch Chi ôm hũ tro rắc tro cốt của đạo sĩ già vào giữa núi rừng. Đạo sĩ chết không giữ lại thi thể, để tránh bị kẻ có lòng xấu xa lợi dụng gây ra tại họa về sau.

Rắc tro cốt xong, Liễu Tiên Dao dẫn Vương Dịch Chi đi đắp một phần mộ trống cho đạo sĩ già, để Vương Dịch Chi quỳ trước bia mộ đốt vàng mã cho đạo sĩ già.

"Dịch Chi, lạy thầy con thêm một cái nữa, chúng ta nên xuống núi rồi, nếu còn không xuống thì muộn mất." Liễu Tiên Dao đứng ở bên cạnh nhắc nhở Vương Dịch Chi.

Sau khi dập đầu trước mộ đạo sĩ già, Vương Dịch Chi đứng dậy kéo tay Liễu Tiên Dao: "Cô, được rồi ạ."

"Sau khi xuống núi con vẫn gọi cô là cô nhé."

"Cô, con biết rồi ạ."

"Cô, chúng ta có còn trở lại không? Cô, sau này chúng ta cùng nhau trở lại được không?"

"Chúng ta sẽ còn trở lại. Đợi đến lúc chúng ta sẽ cùng nhau trở lại."

Mặt trời buổi trưa mặc sức tỏa cái nóng trên đỉnh đầu hai cô cháu, bóng dáng hai cô cháu nhanh chóng biến mất trong bụi cây giữa rừng núi. đạo quan đổ nát phía sau bọn họ cũng dần dần biến mất, quay đầu lại thì đã không nhìn thấy gì.

Sau khi hai cô cháu rời đi khoảng nửa tiếng, trên núi đột nhiên vang lên tiếng người nói chuyện.

"Ở đâu vậy? Ở đây làm gì có. Anh có nhớ nhầm không vậy?" Giọng nói sốt ruột của một người đàn ông trẻ tuổi.

"Không thể nào, hôm qua tôi mới đến mà. Tôi nhìn thấy ở ngay đây, sao có thể nhớ nhầm được. Tôi không thể nào nhớ nhầm." Giọng nói rất khẳng định của một người đàn ông trung niên.

"Anh nói anh không nhớ nhầm, vậy đạo quan đâu? Người đâu?" Người đàn ông trẻ tuổi bực bội đạp tảng đá trên núi, tảng đá lăn xuống núi, phát ra tiếng vang.

Giữa sườn núi.

"Cô, tiếng gì vậy?" Vương Dịch Chi tò mò hỏi.

"Con nghe nhầm rồi, không có tiếng gì cả." Liễu Tiêu Dao dắt tay Vương Dịch Chi tiếp tục đi. Sau khi hai người đi xa, ở một chỗ cách nơi hai người từng đi qua khoảng hai ba mét, hai cái chóp mũ rơm nhô ra khỏi bụi cỏ. Sau khi nhìn xung quanh:

"Đội trưởng."

"Xuỵt, đi."

Mấy người nhanh chóng bò dạy, xông vào trong rừng cây. Liễu Tiên Dao ở nơi xa giật giật tai, cô không quay đầu lại mà tiếp tục đi.

Sau khi dẫn Vương Dịch Chi xuống núi, Liễu Tiên Dao đi thẳng đến thôn Đào Diệp tìm trưởng thôn Trương Văn Châu. Liễu Tiên Dao không nói thêm gì, khi nhìn thấy hai người, dường như Trương Văn Châu cũng không ngạc nhiên, nhưng ông ta vẫn hỏi:

"Vương đạo trưởng ông ấy?"

"Lão đạo đã thăng tiên rồi." Liễu Tiên Dao bình tĩnh nói, bình tĩnh đến mức khiến Trương Văn Châu hơi ngạc nhiên.

"Mong hai người nén bi thương. Cháu chính là đàn em của đạo trưởng, Liễu Tiên Dao đạo trưởng Liễu, còn cháu là học trò của Vương đạo trưởng, Vương Dịch Chi đúng không?"

Tuy không nhìn thấy sự đau thương của hai người, nhưng Trương Văn Châu vẫn nói một câu nén bi thương.

"Tôi không phải đạo sĩ, trưởng thôn cứ gọi tôi Tiểu Liễu là được. Đây là cháu của tôi, tên mụ là Thiết Đản, chú gọi nó bằng tên mụ là được. Chú cũng biết tình hình lúc này rồi."

"Nếu hai người đều biết, vậy thì chú yên tâm rồi, chú cũng không nói nhiều nữa." Trương Văn Châu gật đầu bày tỏ đã hiểu, vốn dĩ ông ta còn lo lắng hai người không hiểu, muốn nói cho hai người biết.

Trương Văn Châu là quân nhân rút lui do bị thương ở chân, có kiến thức hơn những thôn dân kém hiểu biết trong thôn, có tầm nhìn, cũng khoan dung hơn. Từng có không ít người được đạo sĩ già ban ơn, có lẽ đây chính là nguyên nhân đạo sĩ già tìm ông ta giúp đỡ.

Trương Văn Châu là trai tráng phương bắc điển hình, dáng người cao lớn, chỉ là đi đứng hơi què. Nhưng trông ông ta cũng giống như tên ông ta, có chút nho nhã.

"Tiểu Liễu, bây giờ hai người quyết định xuống núi sinh sống, hay là?" Trương Văn Châu mượn ánh đèn nhìn bọc hành lý mà hai người đeo trên người hỏi.