Chương 41

Tống Tri Thu nghĩ, xem ra sau khi trở về, ông bà ngoại hẳn là sống cũng không tệ lắm.

Những thứ này không những cần tiền, mà còn cần có cả phiếu, ông bà ngoại mua một lúc nhiều đồ như vậy, có lẽ hai ông bà không tiền và phiếu.

Chuyện cha mẹ nhà họ Hứa gửi đồ đến tất nhiên không giấu được những người khác trong nhà họ Tống.

Mặc dù bọn họ không biết gửi cái gì, nhưng nhà họ mang một gói lớn về như thế, muốn không nhìn thấy cũng khó.

Vương Hồng Thúy và Lý Phượng Hà hỏi thăm được, đồ là do nhà mẹ của Hứa Chương Nam bên kia gửi đến, hai người đều ghen tị.

Nhất là Lý Phượng Hà, ban đêm cũng tức đến nỗi ngủ không yên giấc.

Trước kia, hai chị em dâu nhà họ Tống vốn luôn không biết đến chuyện của nhà mẹ đẻ Hứa Chương Nam.

Tôn Hà Hoa cực kỳ kiêng kỵ điều này, ai dám nhắc đến việc này trước mặt bà cụ thì bà cụ đều sẽ trở mặt với người đó.

Vương Hồng Thúy và Lý Phượng Hà vẫn luôn suy đoán trong lòng, e rằng nhà Hứa Chương Nam có chuyện gì đó.

Đương nhiên, hai người cũng không dám nói ra bên ngoài, chỉ là âm thầm phẫn nộ với Hứa Chương Nam, lại còn cảm thấy ưu việt.

Điều tức giận là, bọn họ sợ nhà mẹ đẻ bên kia của Hứa Chương Nam thật sự có chuyện gì đó thì sẽ liên lụy đến cả nhà mình.



Còn ưu việt là Hứa Chương Nam gả đến đây nhiều năm như vậy rồi mà chưa lần nào về nhà mẹ đẻ, một người phụ nữ không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa thì bản thân có thể tốt hơn bà rất nhiều.

Vì vậy, mỗi lần đến ngày mùng một đầu năm, lúc hai người thu dọn đồ đạc đến nhà mẹ đẻ thì đều lượn một vòng trước mặt Hứa Chương Nam, sau đó giả vờ vô ý hỏi: “Năm nay, em dâu ba lại không về nhà mẹ đẻ à?”

Hai người bọn họ thấy nét mặt không che giấu được Hứa Chương Nam, trên đường về nhà mẹ, bọn họ khỏi phải nói hả hê đến cỡ nào, ngay cả đi bộ cũng hăng hái hơn một chút.

Nhưng mà bây giờ đã khác rồi, không biết là truyền từ miệng người nào ra, nghe nói cha mẹ của Hứa Chương Nam là giáo viên ở tỉnh lị, bây giờ đã sửa lại án xử sai trở về, nghe nói còn có rất nhiều đồ tốt nữa.

Cứ như vậy, một truyền hai, hai truyền ba, càng truyền càng thái quá.

Bây giờ, Hứa Chương Nam giống như đối tượng được người trong thôn hâm mộ và ghen tị.

Vừa nhắc đến bà, mọi người chắc chắn đều muốn nói một câu:

“Tất nhiên không giống chúng ta rồi, người ta là người thành phố thực lực, là thành phần trí thức cơ mà.”

Đương nhiên, cũng không tránh khỏi có một số người ghen ghét:

“Người thành phố thì sao, chẳng phải vẫn gả đến trong thôn chúng ta à.”