Chương 19: Truyền thuyết không thể tin

A Nhĩ Á Tạp vẫn chưa nghĩ ra nơi để đi, không bằng trước tiên đến thủ đô xem một chút.

Trong lòng hắn, Kỷ Ngải Tây nhất định phải đi cùng hắn.

Kỷ Ngải Tây ngoan ngoãn ngồi xổm, dưới ánh mắt của A Nhĩ Á Tạp biến thành hình người, nhưng lại có chút khác biệt so với trước đây, Phì Phì và Toan Nghê có ngoại hình khác nhau, biến hóa hình người tự nhiên cũng không giống nhau.

Khuôn mặt không thay đổi, nhưng đôi mắt màu cam đỏ như bảo thạch, màu tóc giống như ngọn lửa ấm áp nhảy nhót, vẫn là tóc xoăn nhỏ, mềm mại rũ xuống.

Trên đỉnh đầu có tai tròn, bên cạnh trán mọc ra hai sừng, phía sau vung vẩy cái đuôi.

"Tạp Tạp~" Kỷ Ngải Tây lộ ra nụ cười mềm mại.

A Nhĩ Á Tạp khựng lại, đưa tay sờ sờ đôi tai tròn nhỏ của cậu, nói: "Chờ ta một lát."

Nói xong vén rèm xe chui ra ngoài.



Thị trấn biên giới của đế quốc Tháp Tư đã đến.

Nơi này có rất nhiều thương nhân, nhà thám hiểm qua lại, không thiếu gì những chủng tộc khác ngoài nhân tộc, ví dụ như thú nhân, bán thú nhân, người lùn vân vân.

Thị trấn biên giới tương đối hỗn loạn, nhưng cũng náo nhiệt.

Kỷ Ngải Tây quấn một cái áo choàng được Vưu Nặc ôm vào thành, không lộ diện.

Bọn họ dự định ở lại thị trấn này hai ngày, băng bó vết thương, điều trị độc tố còn sót lại của thuốc, tiện thể bán da lông, móng vuốt vân vân của Sói Bạc Vằn Vàng.

Thị trấn biên giới không thiếu thương nhân mua, dễ dàng bán đi hơn.

Á Sắt tìm một quán trọ ở lại, xét thấy phòng còn lại không nhiều, anh ta và Vưu Nặc một phòng, A Nhĩ Á Tạp và Kỷ Ngải Tây ở riêng.

Vưu Nặc ra ngoài một chuyến trở về, mua cho Kỷ Ngải Tây áo choàng nhỏ có thể mặc, một ít đồ ăn vặt.

Kẹo có năm màu sắc, để thêm phần trẻ con được làm thành hình dạng ma thú hoặc hình dạng bảo thạch.

Kẹo bảo thạch trông lấp lánh.

Hệ thống quyết định phải tiết kiệm tiền tiêu xài, bốn phía không có người ngoài, Kỷ Ngải Tây lại biến trở lại thành tiểu thú, móng vuốt bới bới kẹo, chia kẹo bảo thạch ra, nhìn biểu cảm nhỏ dường như rất thích.

"Một lát nữa ta sẽ mang bữa tối đến phòng." Vưu Nặc không ở lại lâu liền rời đi.

Anh trở về phòng của mình và Á Sắt, Á Sắt vừa băng bó vết thương xong ngồi trên ghế, một người một tinh linh nhất thời nhìn nhau không nói gì.

Dù sao thì đêm đó ở Vĩnh Dạ Sâm Lâm có thể nói là kinh tâm động phách, biến đổi bắt ngờ.

Lúc này rảnh rỗi nghĩ lại đều không khỏi tâm tình phức tạp, chiến đấu với bầy Sói Bạc Vằn Vàng, bạn đồng hành phản bội, Á Sắt lộ ra ma pháp song hệ… Quan trọng nhất là, hai đứa bé "bán thú nhân" vậy mà lại không đơn giản như vậy.

Khả năng hồi phục của A Nhĩ Á Tạp sau khi hít phải thuốc còn tốt hơn cả bọn họ, vậy mà không cần giải độc trị liệu.

Đứa bé nhỏ hơn…

Á Sắt nhìn Vưu Nặc mở miệng: "Sinh vật ma pháp trong truyền thuyết, Ảo Tưởng Chủng, ta cũng từng nghe nói qua, nhưng mà, ta cho rằng chỉ là truyền thuyết, không thể coi là thật."

"Ngươi cảm thấy, hai đứa bé đều là Ảo Tưởng Chủng sao?"

Vưu Nặc: "Truyền thuyết, Ảo Tưởng Chủng trước khi trưởng thành không có hình thái cố định, có thể tùy ý biến hóa…"

Không phải là phù hợp với đứa bé sao.

Lúc đó, sự biến đổi của hai đứa nhỏ đều được bọn họ chứng kiến tận mắt. Tiểu thú trắng, tiểu thú hình sư tử, đặc biệt là quá trình chuyển đổi từ ấu thể sang thành niên thể, tiếng gầm rung chuyển đất trời, sức chiến đấu còn mạnh hơn cả Ma Viên Liệt Diễm cấp 7 cao giai.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ nhất định sẽ không thể tin nổi.

Vừa khéo những điều này lại do một đứa nhỏ làm ra, càng thêm khó tin.

“Hình dạng biến hóa của tiểu thú vẫn chưa rõ, năng lực cũng vậy.” Vưu Nặc do dự nói: “Ta đoán tiểu thú là Ảo Tưởng Chủng, nhưng mà, truyền thuyết nói rằng tính cách của Ảo Tưởng Chủng cực kỳ hung ác xảo quyệt, có thể nuốt sống con người và ma thú.”

“Á Sắt, ngươi cảm thấy điểm này có giống nhau không?”

Đương nhiên là không giống, Vưu Nặc và Á Sắt nhìn nhau, ý tứ trên mặt hai người đều như vậy.

“Truyền thuyết… cũng chưa chắc đã chính xác.”

Á Sắt trầm mặc một lát rồi nói.

Vưu Nặc: “Đúng vậy, ngươi nói đúng.”

Á Sắt: “Vậy còn tiểu thú kia?”

Vưu Nặc: “Có lẽ cũng vậy?”

Trước khi có được sự khẳng định, bọn họ cũng không thể tùy tiện đưa ra kết luận.

Trong phòng, A Nhĩ Á Tạp khoanh chân ngồi trên giường nhìn Kỷ Ngải Tây đếm hết tất cả đồ ăn vặt kẹo bánh, sau đó chất phần lớn trước mặt mình, đôi mắt màu cam sáng lấp lánh, cục bông ở đuôi lắc lư, vẻ mặt đầy mong đợi.

A Nhĩ Á Tạp: “Cho ta?”

Kỷ Ngải Tây: “Ừm~”

Cậu gật đầu, giọng nói trẻ con cao vυ"t.

Hệ thống cục bông bay múa, lầm bầm: [Bảo bối của ta thật tốt, nếu ta có thể ăn, nhất định sẽ có phần của ta.]

Hôn bảo bối của ta nào, hệ thống chạm vào gương mặt lông xù của Kỷ Ngải Tây.

A Nhĩ Á Tạp xuống giường, lấy túi vải đựng đồ ăn vặt kẹo bánh ban đầu ra, sau đó nhét tất cả vào lại, chỉ chừa lại một chút:

“Ta không ăn, đều để dành cho ngươi.”

Hắn ngồi lại trên giường, Kỷ Ngải Tây nhào tới, hai chân sau giẫm lên vị trí chân của A Nhĩ Á Tạp đứng vững, hai chân trước đặt lên vai, cái đầu nhỏ cọ xát vào má A Nhĩ Á Tạp một cách thân mật, giọng nói trẻ con mềm mại dính dính, đuôi quấn quanh cổ tay A Nhĩ Á Tạp, rất vui vẻ.

“Cảm ơn Tạp Tạp~”

Sự nhiệt tình thuần khiết không hề che giấu này khiến A Nhĩ Á Tạp không khỏi nóng lên vành tai, hai tay ôm lấy Kỷ Ngải Tây, cái bụng nhỏ ấm áp phập phồng áp vào lòng bàn tay.

Vưu Nặc bưng bữa tối gõ cửa bước vào, vừa hay nhìn thấy A Nhĩ Á Tạp cúi đầu say sưa vuốt lông “mèo”.

Một đêm yên bình.

Sáng sớm hôm sau, khi Kỷ Ngải Tây tỉnh dậy sau giấc ngủ, cậu lại được biết một tin tức – Mã Tu đã chết.

Dưới tình huống có người canh gác, Mã Tu lại lặng lẽ mất mạng.