Thập Tam Sát Thủ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thẩm Thăng Y – một nhân vật giống anh hùng mà không hẳn là anh hùng, giống lãng tử mà không hẳn là lãng tử, chống lại tội ác nhưng có thể tha thứ cho kẻ ác, thương yêu mọi người nhưng biết cách cảnh g …
Xem Thêm

“Thêm vào sự dụ hoặc của hai ngàn lượng vàng, ngươi nghĩ ta sẽ làm sao?”.

Hương Tổ Lâu điềm đạm cười: “Ta muốn thấy bản lãnh thật sự của ngươi!”.

“Ta sẽ không làm ngươi thất vọng!”.

“Người ta nói nghe danh không bằng gặp mặt, đối với ngươi, ta nghe danh đã lâu, hôm nay được gặp mặt, cũng nghĩ ngươi sẽ không làm ta thất vọng”.

“Ngươi an tâm!”.

“Thành thật mà nói, ta lại nghĩ ngươi làm ta thất vọng, lời nói mâu thuẫn, ta tin rằng ngươi chắc hiểu rõ!”.

“Từ xưa đến nay chỉ có chết là gian nan, ta hiểu rõ!”. Mục quang của Tôn Vũ dần dần lạnh buốt: “Ngươi còn có gì để nói nữa?”.

“Có! Ta rất muốn biết rõ ngươi đã biết bao nhiêu về ta?”.

“Ngươi hiếu sắc, hiếu đổ, hiếu tửu!”.

“Chuyện đó ai ai cũng biết!”.

“Người còn thích hương vị đàn hương!”.

“Quả nhiên là quan sát kỹ càng, còn gì nữa?”.

“Không còn, lẽ nào còn chưa đủ?”.

“Chưa đủ! Ít ra còn có một chuyện ngươi nên rõ!”.

“Mời chỉ giáo!”.

“Ngươi có biết ta dùng binh khí gì không?”.

Mục quang Tôn Vũ không khỏi lạc tới bên hông Hương Tổ Lâu: “Kiếm!”.

Tả thủ của Hương Tổ Lâu sờ kiếm giắt bên hông trái, y cười lên, cười rất thần bí :

“Ngươi đã lầm, không phải kiếm, là dù!”.

“Dù?”. Tôn Vũ không khỏi ngây người!

Hữu thủ cầm dù của Hương Tổ Lâu rung một cái, cây dù đang mở lập tức xếp lại, những hạt mưa trên mặt dù liền trôi dính vào nhau chảy xuống thành dòng, thấm ướt cẩm y của y!

Mặt dù ánh ánh đèn, không ngờ lại lấp loáng màu xanh kim loại quỷ dị.

“Là thiết tản!”. Tôn Vũ đã nhìn rõ.

“Không sai, là thiết tản, cũng là binh khí bí truyền của sư môn ta, nhưng ngươi biết thân phận của ta mà, không thể lúc nào cũng đem theo dù, ra vào hào môn, chỉ còn nước mang kiếm, dùng kiếm sử chiêu thức của dù!”.

“Kỳ thực ngươi không dùng kiếm cũng không quan hệ gì, chỉ là dùng kiếm mới có vẻ ngươi là văn võ song toàn!”.

“Đúng, bằng vào thân phận của ta, thường ngày quả thật không cần phải tự mình xuất thủ, nhưng ai ai cũng luôn có lúc đi một mình...”.

“Lúc đi một mình ngươi tất nhiên là mang dù!”.

“Ngươi thật thông minh, lại đã đoán đúng!”.

“Ngươi không thể là người không cẩn thận! Xem cây thiết tản của ngươi còn kỳ lạ hơn những kỳ môn binh khí như triếp phiến, cửu cung phiên, ta chưa từng giao thủ với người dùng thiết tản”.

“Vậy ngươi không có đủ kiến thức rồi!”.

“Bất quá ngươi cũng đừng quá đắc ý, kỹ xảo có được từ luyện tập, ta không dám khẳng định ngươi đã luyện bao lâu, nhưng nghĩ tuyệt không lâu, luận về kinh nghiệp, luận về tùy cơ ứng biến, e rằng ngươi không bằng ta, đừng quên ta là chức nghiệp sát thủ bằng vào kiếm để sinh nhai!”.

Hương Tổ Lâu đang cười, nụ cười lại có vẻ miễn cưỡng: “Ngươi cũng đừng quên hai tấm ngân phiếu này nếu bị dính máu sẽ không thể sử dụng, cho dù là kiếm của ngươi tàn độc, cũng khó tránh khỏi phải né vài phần!”.

“Ngân phiếu ngươi để trong mình, ta không quên, nhưng ngươi cũng nên nhớ, kiếm của ta không cần đâm vào ngực ngươi cũng có thể lấy mạng ngươi!”. Mục quang của Tôn Vũ càng lạnh: “Ngươi còn muốn nói gì nữa không”.

Nụ cười trên mặt Hương Tổ Lâu đã tắt: “Ta không còn gì để nói”.

“Ta cũng không còn gì để nói!”.

“Vậy còn đợi gì nữa!”. Giọng nói vừa dứt, Hương Tổ Lâu song cước dạt ra, Tý Ngọ Mã! Tả thủ của y vẫn bất động, hữu thủ lại giơ lên cao hơn, ngón tay chỉ trời, thiết tản cũng chỉ trời!

Chân Tôn Vũ đã sớm dang ra, tả thủ của hắn cũng bất động, hữu thủ cầm kiếm từ từ nhấc lên, hữu thủ giăng ngang chỉ về hướng phải, kiếm cũng nằm ngang theo hữu thủ.

Hai người giống như hai tượng sáp, bất động!

Mục quang cũng bất động, bốn mắt nhìn nhau, trong tròng mắt tràn ngập sát khí!

Thủ thế của Hương Tổ Lâu rất bình thường, Tôn Vũ cũng bình thường.

Tuy bình thường, lại không có chỗ hở.

Lộ số võ công của đối phương ra sao, hai người hoàn toàn không biết, ai xuất thủ trước, tất khó lòng ứng phó đối phương chực chờ phản kích vượt ngoài ý liệu!

Tôn Vũ luôn luôn không làm chuyện không nắm chắc.

Hương Tổ Lâu càng không cần mạo hiểm.

Hai người cũng chỉ còn nước chực chờ.

Muốn tìm ra khuyết điểm của người ta, biện pháp đơn giản nhất, hữu hiệu nhất là tĩnh tâm quan sát, tĩnh quán kỳ biến.

Mưa bụi vẫn mờ mịt. Gió vù vù, gió hù hù, bụi mưa phiêu phưỡng theo gió, ánh rọi ánh đèn, vừa giống mưa, vừa giống sương.

Ánh đèn tựa như bị mưa bị sương phong bế, lại không phong bế được ánh mắt của hai người.

Mục quang của hai người càng lúc càng hung mãnh, buông tên, lại buông tên!

Mưa bụi chặn giữa càng lúc càng mù mờ, không ngờ tựa như bị những mũi tên mục quang cắt xẻ thành ngàn vạn sợi tơ!

Xa xa lại truyền đến tiếng trống canh canh hai còn chưa qua. Tiếng trống canh rơi rụng, dần dần tiêu tán.

Cước bộ của Tôn Vũ, Hương Tổ Lâu hai người cuối cùng đã từ từ di động!

Không phân biệt được ai trước ai sau, hay là hai người đồng thời cất bước, sự thật là Hương Tổ Lâu động trước, y vô phương đợi chờ nữa!

Tôn Vũ cũng không nhẫn nhịn được nữa.

Hai người cất bước chậm như nhau, nhưng sau hai bước là bắt đầu tăng tốc.

Cước bộ càng lúc càng nhanh, đi như chạy!

Dưới chân là sàn cầu, nhưng không ngờ lại không phát ra tiếng cước bộ!

“Cạch”, vỏ kiếm nằm trong tả chưởng của Tôn Vũ đột nhiên thoát khỏi tay rớt xuống sàn cầu.

Tiếng vọng đó nghe trong đêm vắng đủ để chấn động tâm can Hương Tổ Lâu. Y tuy không cúi mắt nhìn sàn cầu, nhưng tâm thần đã chia rẽ, thân hình không một chỗ hở bất giác đã xuất hiện một khe hổng!

Người võ công bình thường không dễ gì phát giác, nhưng Tôn Vũ lại không thể coi là tầm thường!

Huống hồ hắn cố ý buông rơi vỏ kiếm khiến phát ra tiếng vọng đó.

Hắn tịnh không dám khẳng định Hương Tổ Lâu sẽ phân thần, hắn chỉ biết bất cứ một ai cũng có tâm hiếu kỳ, hắn hy vọng Hương Tổ Lâu cũng không ngoại lệ, vì vậy sẽ cho hắn cơ hội.

Cho dù chỉ một nửa phân cơ hội, hắn cũng phải thử.

Một nửa phân cơ hội cũng là cơ hội.

Hắn có thể nắm ngôi sát thủ trong các chức nghiệp sát thủ, hắn có thể sống tới ngày nay, tuyệt không phải may mắn, ngoài bản lãnh ra, quan trọng nhất vẫn là hắn biết làm sao để tạo cơ hội, làm sao để nắm chắc cơ hội.

Người có cơ hội mà không biết nắm chắc là kẻ khờ, nhưng thấp kém nhất vẫn là người chờ đợi cơ hội. Cơ hội không cần đợi, người thông minh lúc nào cũng thấy cơ hội!

Không có cơ hội? Tự mình tạo cơ hội.

Tạo xong còn phải nắm lấy cơ hội, như Tôn Vũ.

Cơ hội nhỏ nhất hắn cũng tuyệt không dễ gì bỏ qua.

Ngân kiếm cầm trong tay phải xếp ngang chỉ ngược về phía phải tức thời biến thành chĩa ra phía trước, tả chưởng rảnh tay cũng liền cầm cán kiếm, song thủ ôm kiếm, đâm mạnh ra!

Nơi kiếm đâm tới bất tri bất giác chính là chỗ hở!

Song thủ vận kiếm, kiếm thế kinh hồn.

Kiếm chưa đến, kiếm khí đã bức tới mí mắt. Sát khí trên mình Hương Tổ Lâu lập tức bị kiếm khí quạt tản.

Y nhắm mắt, hoảng sợ, thu bước, đè cổ tay phải, thiết tản lưu tinh cũng liền hạ xuống, đón hướng kiếm đến, người lại mượn thế thoái lùi!

“Keng”, dù ngăn kiếm, dù bắn lên, kiếm thế lại chưa kiệt tận.

May là Hương Tổ Lâu biết tính trước đã thoái lui.

Kiếm đâm vào khoảng không, cước bộ của Tôn Vũ lại không dừng, cấp tốc truy theo, kiếm vừa thu lại triển khai, hết triển khai lại thu, đâm về phía trước ba kiếm.

Kiếm khí sâm hàn đánh nát mưa gió mù trời. Hương Tổ Lâu tâm thần bấn loạn, tiên cơ mất hết, công thế thủ vệ cũng băng hội theo, cước bộ vừa ổn là liền thoái lùi tiếp.

Kiếm tuy nhanh, tốc độ thoái lui của y còn nhanh hơn cả kiếm. Tôn Vũ nhất quyết không buông tha, cất bước tiến tới, tả thủ buông thõng, chỉ dùng hữu thủ điều khiển kiếm.

Thêm Bình Luận