Thập Tam Sát Thủ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thẩm Thăng Y – một nhân vật giống anh hùng mà không hẳn là anh hùng, giống lãng tử mà không hẳn là lãng tử, chống lại tội ác nhưng có thể tha thứ cho kẻ ác, thương yêu mọi người nhưng biết cách cảnh g …
Xem Thêm

Tịnh mịch bao đêm rồi, chính nàng cũng không rõ, nhưng ngày tháng Hương Tổ Lâu ở nhà có bao nhiêu, nàng lại đếm được.

Đêm nay, nàng lại đang tịch mịch đợi chờ. Nàng không để ý tới!

Đương nhiên nàng có thể đi nghỉ, nhưng đêm nay khác, làm sao nàng cũng phải đợi, đợi đến canh ba.

Sau đó, nàng có thể không cần đợi nữa, cũng có thể vĩnh viễn đợi, càng có thể cho dù nàng muốn đợi cũng không đợi được.

Nàng tịnh không phải là con bạc, nhưng so với bất kỳ một con bạc nào, nàng không thua kém, chỉ vì nàng đã đem hết số tiền để giành bao năm nay để đặt, còn chuẩn bị lúc cần đặt luôn sinh mạng mình!

Canh ba... canh hai cũng đã qua, canh ba còn xa bao nhiêu nữa?

Nàng cũng đang nghĩ như vậy, vẻ bực bội trong mắt bất giác đã lùi dần, sau đó, nàng cười lên, nàng cười mình đi tức đàn hương kia, đi giận anh vũ kia, không phải sao, bao nhiêu năm qua đều chịu được mà.

Nàng cười, lại dùng cái thìa ngọc khuấy đàn hương trong Văn Vương đỉnh.

Trong tiếng cười lại thấm đẫm ý vị cay đắng, nàng thật còn có tâm tình để cười sao?

Đàn hương không có nhiều, càng cháy càng lợt!

Ngoài rèm, mưa đã tạnh, chỉ còn những giọt nước đọng lại trên mái ngói đang nhỏ tí tách.

Dần dần, tiếng tí tách cũng không còn nghe thấy nữa.

Trong tiểu lâu càng tĩnh lặng.

Tiếng trống canh cuối cùng đã truyền tới, canh ba!

Nàng im lặng đếm tiếng trống canh, bất tri bất giác đặt thìa ngọc xuống, đứng dậy.

Cũng ngay lúc đó, cánh cửa khép hờ của tiểu lâu đột nhiên bị người ta đẩy mở!

“Ai?”. Thư Mỵ thất kinh xoay người lại, mặt mày biến sắc, thanh âm thậm chí cũng nhợt nhạt đi.

“Là ta, Phan Ngọc!”. Người đẩy cửa lên tiếng, tung tăn như một con bướm xông vào, liền khép cửa lại, còn cài cả then.

“Còn chút nữa là bị chàng hù vỡ mật...”. Thư Mỵ giơ tay vỗ vỗ ngực, chợt nhỏ giọng: “Giờ này chàng sao dám vào đây, còn không mau đi ra, để cho y nhìn thấy thì...”.

“Y nếu quay về, canh hai đã về rồi, đến canh ba còn chưa thấy mặt, nàng nghĩ y còn trở về được sao?”.

Phan Ngọc cười, lúc y không cười cũng giống như cười, cười lên càng hiển lộ nét phong lưu.

Gã cũng quả thật rất anh tuấn, tuổi tác chỉ khoảng hai sáu hai bảy, nhưng cười lên lại chỉ giống như hai hai hai ba.

Biểu hiện của gã rất vui vẻ, chỉ còn thiếu chút nữa là thật sự biến thành hồ điệp, bay múa, gã xoay xoay hai vòng, người đã tới trước mặt Thư Mỵ!

Thư Mỵ ngây người nhìn gã, không nhịn được hỏi: “Chàng thật dám khẳng định vậy?”.

“Nếu người hạ thủ là người khác, ta không dám, nhưng?Ngân Kiếm sát thủ? Tôn Vũ thì còn gì mà không an tâm, ta không phải đã từng nói với nàng Tôn Vũ là sát thủ trong các chức nghiệp sát thủ sao, sát nhân đối với hắn mà nói đơn giản dễ dàng như xắt rau vậy, hắn đã chịu làm chuyện này trước canh ba đêm nay, họ Hương tất không thể sống quá canh ba; hà huống họ Vu và họ Thôi đêm nay không theo tả hữu, Tôn Vũ muốn giải quyết y không phải quá đơn giản hay sao?”.

“Chàng biết rất rõ về Tôn Vũ, quen hắn à?”.

“Không quen, nhưng vàng bạc của ta lại quen”.

“Của chàng?”. Môi Thư Mỵ yêu kiều cong cớn.

“Hư, là của nàng, nhưng của ta hay của nàng có gì khác biệt chứ, lẽ nào ta và nàng còn phải phân bì?”.

Thư Mỵ phá lên cười: “Người ta đang nói giỡn với chàng, chàng sao lại làm như thật vậy”. Dưới ánh đèn, nàng cười đẹp quá, Phan Ngọc cơ hồ nhìn ngây ngốc, gã cũng cười theo: “Ai làm như thật chứ?”.

“Nói vậy không thật sao?”.

“Miệng chân thật đâu có gì khẩn trương, tay không chân thật là được rồi”. Tay của Phan Ngọc rất là không chân thật ôm lấy eo Thư Mỵ.

Thư Mỵ chợt nhíu mày.

“Nàng làm sao vậy?”. Phan Ngọc cảm thấy kỳ quái.

“Tôi sợ...”.

“Nàng sợ gì?”.

“Nhị thúc và tam thúc bọn họ...”.

“Nhị thúc tam thúc gì chứ, đâu phải ruột thịt của họ Hương, là kết bái thôi, bọn họ tốt hơn hết là ít dây dưa, nếu không, bọn họ mà dòm ngó, ta không tin Tôn Vũ có mối mà không chịu làm!”.

“Lại kiếm Tôn Vũ? Vậy phải tốn rất nhiều tiền đó”.

“Vì để thanh toán họ Hương, không ngại xài hết tiền giành dụm bao nhiêu năm của nàng, nhưng họ Hương đã chết, nàng còn cần lo lắng về vấn đề tiền bạc làm gì? Họ Hương nay không có huynh đệ, tài sản để lại tất là của nàng, nàng có biết tài sản của y cộng lại có bao nhiêu không?”.

“Tôi không lưu tâm tới, chàng nghĩ sao?”.

“Trước đây ta ngồi tính thử, hôm đó, cộng trừ mấy con số gần nát óc, nếu hợp hết ngân lượng, dùng mười sáu cái bàn toán cũng không tới đâu!”. Mắt Phan Ngọc sát na đó chừng như sáng ngời gấp bội.

Thư Mỵ đối với chuyện đó lại không động dung, chợt nàng hỏi: “Chàng tính toán kỹ như vậy, có phải vì tài sản của y mà...”.

Không đợi Thư Mỵ nói hết, Phan Ngọc liền lắc lắc đầu, phủ nhận liên tục: “Không phải, không phải...”.

Gã cũng là người thông minh!

Thư Mỵ thư thả đôi mày: “Không cần biết chàng ra sao, tôi lần này lại hoàn toàn vì chàng...”.

“Ta biết ta biết”. Phan Ngọc từ lắc đầu biến thành gật đầu. Đầu của gã nghiêng nghiêng càng lúc càng gần. Rất mau chóng miệng gã đã kề sát bên tai Thư Mỵ, giọng nói biến thành dịu dàng; “Canh ba cũng qua rồi, còn nói chuyện nữa, không sợ đêm xuân ngắn ngủi sao?”.

Má Thư Mỵ không khỏi ửng hồng.

Miệng Phan Ngọc kề càng gần, giọng nói càng nhỏ.

Gã lại nói gì đây? Mặt Thư Mỵ càng đỏ!

Liền đó, Phan Ngọc nghiêng đầu ra, nhưng tay không chịu buông. Thư Mỵ hơi hé miệng, tựa hồ còn muốn nói gì, nhưng giọng nói còn ngắc ngứ trong yết hầu, người nàng đã mau chóng lọt vào lòng Phan Ngọc!

Giường kề bên, Phan Ngọc ẳm Thư Mỵ qua, đặt xuống, xoay tay cởϊ áσ, thuận thế treo trên lưng ghế.

Song thủ của gã đương nhiên không dừng lại, lần theo sự di động của song thủ, áo ngoài của Thư Mỵ cũng từ từ hạ xuống, để lộ đầu vai tinh oanh như bạch ngọc.

Áσ ɭóŧ đỏ tươi, nhưng má nàng tựa hồ càng đỏ hơn, nàng dúi đầu vào ngực Phan Ngọc, mắt nheo lại như đường tơ, ngỏn ngoẻn nói: “Thổi đèn đi...”.

“Khà khà, xém chút đã quên”. Phan Ngọc miệng nói vậy, trong lòng kỳ thực không muốn, nhưng Thư Mỵ đã phân phó, gã chỉ còn nước nghe theo.

Gã cầm áo của Thư Mỵ định quay sang giắt trên lưng ghế, vừa cười cười xoay mình, còn chưa cất bước, nụ cười trên mặt chợt đông cứng tại chỗ! Sau lưng gã, Thư Mỵ cơ hồ đồng thời thất thần ngây ngốc!

Hai người, bốn con mắt đang chằm chằm nhìn trản ngân đăng! Ngân đăng vẫn là trản ngân đăng cũ, nhưng bên cái ghế chỗ hồi nãy Thư Mỵ ngồi, không biết từ lúc nào đã có một người ngồi đó!

Người đó vận y phục dạ hành đen sì dày kín, cả mặt cũng dùng khăn đen che kín, chỉ để lộ đôi mắt lấp loáng. Hắn đang nhìn Phan Ngọc Thư Mỵ hai người, mục quang rất bén nhọn, giống như kiếm. Kiếm bén, tựa như muốn xuyên thấu tâm can hai người!

Hữu thủ của hắn án trên đầu gối, tả thủ lại gát trên bàn, dưới lòng bàn tay đè lên vỏ trường kiếm, ngân kiếm!

Nhìn thấy thanh kiếm đó, mắt Phan Ngọc cũng trợn tròn.

“?Ngân Kiếm sát thủ? Tôn Vũ!”. Gã chung quy không khỏi thất thanh kêu lên!

Người đến quả nhiên là Tôn Vũ, hắn cười lên. Tiếng cười từ trong yết hầu vọng ra, trầm thấp kỳ quái.

Phan Ngọc cũng cười khì khì theo, lại là từ kẽ răng phát ra, thật ra gã không có gì đáng để cao hứng, chỉ bất quá vì Tôn Vũ cười, gã cũng cười theo! Thư Mỵ lại không cười, song thủ bắt chéo ôm vai, co rục thân người, mục quang lại quay sang bên cửa.

Cửa vẫn còn đóng chặt, Tôn Vũ làm sao có thể tiến vào?

Nàng rất muốn biết, hé miệng định hỏi, nhưng môi chỉ hơi run run, thanh âm phát ra lại nhỏ đến mức cả Phan Ngọc cũng cơ hồ không biết nàng đang muốn nói gì.

Tôn Vũ khơi khơi lại nghe rất rõ, hắn lại cười: “Cửa sổ!”.

Đáp án đơn giản làm sao, Thư Mỵ nghe xong lại ngây người, nàng trách mình sao lại hỏi một câu ngu xuẩn như vậy, sao không nghĩ ngợi trước.

Thêm Bình Luận