Thập Tam Sát Thủ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thẩm Thăng Y – một nhân vật giống anh hùng mà không hẳn là anh hùng, giống lãng tử mà không hẳn là lãng tử, chống lại tội ác nhưng có thể tha thứ cho kẻ ác, thương yêu mọi người nhưng biết cách cảnh g …
Xem Thêm

“A, cửa sổ, thì ra Tôn huynh tiến vào qua cửa sổ...”. Phan Ngọc liền tiếp lời, lời nói lại toàn là nói bâng quơ.

Tôn Vũ cũng không lý gì tới, chỉ cười.

Phan Ngọc cười không biết tại sao cười, lại đã yên tâm, gã nghe thấy tiếng cười của Tôn Vũ tịnh không có ác ý, nhưng gã còn muốn hỏi cho rõ!

“Dám hỏi chuyện gì khiến cho Tôn huynh vui như vậy?”.

Tôn Vũ thu lại tiếng cười, mục quang càng lấp loáng.

“Người xui xẻo, đi đâu cũng gặp trục trặc, đã may mắn thì hai ngàn lượng xem ra rất dễ dàng kiếm”.

“Lời nói của Tôn huynh tôi cũng đồng ý”.

“Thư Mỵ trú ở đây thì ta biết, nhưng Phan Ngọc ngươi trú ở đâu ta còn chưa rõ, vốn tính trước hết kiếm Thư Mỵ rồi mới kiếm ngươi, không ngờ đồng thời gặp cả hai, không cần tốn nhiều công phu”.

“Quả thật không tốn công phu lắm!”. Phan Ngọc tựa như đã hoàn toàn minh bạch hàm ý trong lời của Tôn Vũ, gã vỗ tay, gật đầu: “Nhưng lúc trước ta đến nhà Liễu công tử, tấu xảo gặp được Tôn huynh, tựa hồ Tôn huynh chỉ có nói trước canh ba đêm nay sẽ xong, tịnh không có đề cập đến xong chuyện còn tự tìm đến đương sự nói rõ, cho nên tại hạ không tránh khỏi cảm thấy ngạc nhiên...”.

“Ngươi nghĩ ta đến đây là vì vậy?”.

“Nếu nói không phải, lẽ nào vấn đề tiền bạc có vấn đề? Tôi đã giao toàn bộ, không thiếu một xu...”.

“Ta biết!”.

“Vậy Tôn huynh đến là vì...”.

“Dẫn hai ngươi đi gặp Hương Tổ Lâu!”.

Phan Ngọc Thư Mỵ hai người nghe thấy liền biến sắc, không hẹn mà cùng nhất tề thoát miệng hỏi Tôn Vũ: “Y còn chưa chết?”.

“Ta không có nói vậy!”.

“Vậy y đã chết...”.

“Đã chết hai ngươi cũng có thể đi gặp y!”.

Nghe Tôn Vũ nói như vậy, Phan Ngọc Thư Mỵ sắc mặt càng khó coi hơn, hai người tất không phải là ngốc tử.

Phan Ngọc còn chưa dám khẳng định, ấp úng hỏi truy: “Tôn huynh nói muốn gϊếŧ hai người bọn tôi?”.

“Rất lỗi!”. Trong mắt Tôn Vũ đã thoáng hiện sát cơ!

“Tại sao?”. Thư Mỵ kêu lên.

“Hai ngàn lượng vàng!”.

“Ai cho ngươi?”.

“Hương Tổ Lâu!”.

“Y kêu ngươi...”.

“Gϊếŧ người đã mướn ta gϊếŧ y!”.

Phan Ngọc tái mặt: “Ngươi không thể...”.

“Tại sao lại không thể?”.

“Là hai ta đã xuất tiền trước để mời ngươi...”.

“Hôm nay sự tình không phải đã làm xong rồi sao?”.

“Không sai, nhưng... cho dù ngươi có lý, người đã chết rồi, ngươi đâu cần...”.

“Ta đã đáp ứng y!”.

“Ta tin vấn đề tiền bạc không thành vấn đề, hai ta có thể giao cho ngươi nữa, chỉ cần ngươi buông tay!”.

Tôn Vũ còn chưa kịp tiếp lời, Phan Ngọc đã vội nói: “Y ra giá hai ngàn lượng, ta hai vạn lượng, thế nào... hay là ba vạn lượng! Bốn vạn lượng...”.

Tôn Vũ cũng không cho biết nhận hay không, chỉ lạnh lùng nhìn Phan Ngọc!

“Năm vạn lượng!”. Trán Phan Ngọc đã toát mồ hôi lạnh!

“Năm chục vạn lượng cùng không cần!”. Tôn Vũ trầm giọng: “Ta chưa từng thất tín với bất kỳ một ai, cho dù là người chết!”.

Phan Ngọc cơ hồ muốn quỳ xuống: “Tôn huynh, Tôn đại ca, Tôn lão gia...”.

“Phan Ngọc!”. Tôn Vũ lãnh đạm ngắt lời: “Ngươi nếu là nam nhân, đừng nói nhảm với ta nữa!”.

Phan Ngọc câm giọng, mặt mày đỏ gay.

“Ngươi nếu hiểu lý, gϊếŧ ta là được rồi!”. Thư Mỵ chợt xen lời: “Tiền là tiền của ta, chủ ý cùng là chủ ý ta đưa ra!”.

Tôn Vũ nghe nói, ngạc nhiên nhìn Thư Mỵ!

Thư Mỵ thần sắc an tường, có mấy phần hào khí coi cái chết như chuyện thường!

Lại nhìn sang Phan Ngọc, không làm gì hết, không ngờ muốn tụ thủ bàng quan!

Tôn Vũ không khỏi thở dài: “Ngươi chịu khổ, ta hiểu rõ, nhưng nếu quả ta tha cho Phan Ngọc, càng không thể gϊếŧ ngươi!”.

Thư Mỵ tuyệt vọng cúi đầu.

“Họ Tôn kia!”. Phan Ngọc chợt ưỡn ngực.

Tôn Vũ xoay mục quang khinh bỉ sang: “Cái gì?”.

“Ngươi chớ ép người thái quá!”.

“Ép ngươi thái quá thì sao!”.

“Ta... ngươi chắc biết đây là đâu, biết điều thì mau lui ra, nếu không, hừ!”. Phan Ngọc kiệt lực muốn lên giọng: “Chỉ cần ta la lên một tiếng, ngươi đừng trách sao gặp xui!”.

“Ngươi muốn la lên, cứ việc!”. Tôn Vũ nói như vậy, Phan Ngọc trái lại lại cứng họng.

Gã tịnh không quên mình đang trần một nửa người, cũng không quên mình đang trong phòng của ai, càng không quên giờ này cũng đã quá canh ba.

Bộ dạng này, hoàn cảnh này, giờ này, nếu gã còn có thể giải thích rõ ràng với người ta, gã sẽ la lên. Chỉ tiếc gã thật không thể. Mồ hôi lạnh dầm dề, ngực đang ưỡn bất giác co lại. Gã thoái lùi dần về sau, ngồi ịch xuống giường.

Thư Mỵ đến gần, trong tâm tưởng của nàng, không có nơi nào an toàn hơn so với bên cạnh Phan Ngọc.

Nhưng nàng đã lầm, Phan Ngọc dùng hết sức xô nàng về phía Tôn Vũ, mình thì lại bắn người về hướng ngược lại!

Gã hiển nhiên có luyện qua quyền cước, thân thủ mẫn tiệp, lại xuất kỳ bất ý, nếu đổi là người khác, không khó gì để cho gã thừa cơ.

Nhưng Tôn Vũ lại giống như ma quỷ hóa thân, Phan Ngọc thân hình vừa động, người của hắn đã bắn tới, hai tay bung ra, tả thủ nhắm hướng Thư Mỵ, hữu thủ bạt kiếm khỏi vỏ, liền đâm về hướng Phan Ngọc!

Sát na đó tả thủ của hắn đã nắm giữ yết hầu của Thư Mỵ, hữu thủ ngân kiếm đồng thời đâm phập qua ót Phan Ngọc, đâu xuyên ra yết hầu dưới hàm!

Phan Ngọc khí lực còn chưa tuyệt, vẫn còn xông ra, yết hầu liền rút thoát khỏi mũi kiếm, máu tươi cũng bắn phút ra yết hầu!

Gã há miệng, muốn kêu lên, nhưng máu đã ngập đầy trong yết hầu.

Tay quào quào vài lượt, gã chung quy đã quỵ xuống!

Tôn Vũ kiếm đâm ra, nhìn cũng không thèm nhìn tới Phan Ngọc, hắn lắc cổ tay rẩy máu trên kiếm, liền buông tả thủ đang bấu yết hầu Thư Mỵ!

Tả thủ của hắn tịnh không ra sức, Thư Mỵ cũng tịnh không bị bóp cổ chết.

Nhưng nàng tựa hồ ngây ngốc, nhãn châu ngơ ngẩn nhìn về bên Phan Ngọc, không có động tác gì, cũng không nói gì.

Nàng quả thật có nằm mộng cũng không tưởng được Phan Ngọc lại đối đãi với nàng như vậy!

Tay Tôn Vũ, không còn nghi ngờ gì nữa, có thể bóp chết nàng, nhưng tay Phan Ngọc lại có thể xé nát tim nàng!

Ngươi chết đương nhiên không thể sống lại, tim nát càng khó vá lại!

Nàng thà mong Tôn Vũ bóp cổ nàng, chỉ vì người chết vô luận ra sao cũng không thể đau xót nữa, nàng hôm nay tuy không chết, nhưng tim đã tan nát, ruột gan càng đứt đoạn!

Đó không phải còn khó chịu hơn cả chết sao?

Tôn Vũ thoái lại hai bước, ngồi lại chỗ cũ, hắn nhìn Thư Mỵ, chợt hỏi: “Ngươi hối hận?”.

Thư Mỵ phảng phất sực tỉnh khỏi mộng, lắc đầu: “Không, tôi cũng không thể oán trách một ai, cho dù là ngươi, cho dù là gã, nếu oán, nếu hận, chỉ oán chính tôi, chỉ hận chính tôi!”.

Tôn Vũ trầm mặc!

“Ngươi có biết gã là người nào đối với ta không?”.

“Hình như là biểu ca”.

“Ngươi nói thì nói như vậy, nhưng không tin?”.

“Thành thật mà nói, sự tình này ta không phải là lần đầu đυ.ng phải, điểm kỳ quái luôn luôn là quan hệ biểu huynh muội, hai chữ biểu ca ta nghe quả thật có hơi...”.

“Không cần biết ngươi suy đoán ra sao, gã thật sự là biểu ca của ta, từ nhỏ ta đã thân thiết với gã, nếu quả không có sự xuất hiện của Hương Tổ Lâu, sớm muộn gì ta cũng thành vợ gã”.

“Vậy cưới Hương Tổ Lâu là ý của ngươi, hay là ý của phụ mẫu ngươi?”.

“Không, phụ mẫu tịnh không ép ta, cho dù ta có gả cho biểu ca, họ cũng chiều ta, không phản đối, nhưng ta nghèo hèn, lại huống hồ Hương Tổ Lâu lúc đó là anh hùng trong tâm tưởng của ta...”.

Tôn Vũ nghe giải thích gật gật đầu, có lẽ thời thiếu niên hắn cũng từng trải qua truyền thuyết anh hùng mỹ nhân. Thư Mỵ hồi ức lại ngày tháng đã qua, mục quang mông lung: “Mỗi lần y giục ngựa đi qua đầu hẻm, ta không khỏi bần thần nhìn y, nhìn cho đến khi y đã đi xa, biến mất, có lúc y quày ngựa đi chậm lại, quay đầu lại hữu ý vô ý nhìn ta cười, càng không khỏi làm ta rối loạn tâm tư, không tưởng được y có thật sự thích ta hay không, làm sao mà ta có thể không đáp ứng? Cứ sợ phụ mẫn nghĩ mình không xứng hợp với bậc cao, tạ tuyệt y...”.

Thêm Bình Luận