Chương 1

Ta yêu thầm ám vệ, nhưng ta bị câm, không nói ra được chữ "yêu".

Hắn lạnh lùng và u ám. Ta từng nhìn thấy mắt của hắn, một đôi mắt sáng long lanh.

Hắn hệt như bóng của ánh sáng, luôn giấu mình trong góc tối. Ta chưa từng nhìn thấy hắn mỗi khi ngoảnh lại, nhưng ta biết hắn luôn ở phía sau.

Hắn là ám vệ mà phụ hoàng tặng cho ta.

Thân mẫu của ta xuất thân ti tiện, tuy nhiên đó không phải chuyện gì vô cùng to tát. Điều đáng nói ở đây là từ thuở sinh ra ta đã không biết nói.

Không được phụ hoàng ghi nhớ, không có ai chống lưng cho nên khó tránh việc phải chịu tủi nhục trong cung cấm. Chúng nô tài thường xuyên túm tóc đè đầu ta xuống lối đi rải sỏi rồi đánh đập.

Trong lúc bị ức hϊếp ấy, ta nghĩ, nghe nói thân mẫu chỉ là nô tỳ rửa chân hạ đẳng nhất, nhưng do bị phụ hoàng bắt gặp tại lối đi vương đầy hoa rơi này, nhờ đó sinh ra ta.

Chắc là lối đi này có gì đó đặc biệt. Bởi vì ta đang bị một cung nữ đè đầu cưỡi cổ thì đúng lúc bắt gặp phụ hoàng. Đây là lần đầu tiên trong suốt mười lăm năm sống trên đời ta được nhìn ngài ở khoảng cách gần đến vậy. Cơ hội tuyệt vời biết bao, và ta đã có hành động thông minh nhất đời.

Ta bị đánh đau nhưng lại cong môi cười gượng gạo ngước lên nhìn phụ hoàng.

Ánh mắt này giúp phụ hoàng nhớ đến thiếu nữ có nụ cười xinh đẹp trên lối hoa năm nào. Ngài đưa mắt nhìn xuống, chợt nhận ra rồi gọi: “Tiểu Thập Thất?”

Không có ai đặt tên cho ta, cuối cùng thì giờ ta đã có cái tên thuộc về mình: Thập Thất.

Phụ hoàng tặng một trong số các ám vệ thân cận của ngài cho ta.

Ám vệ di chuyển nhanh như gió, bí ẩn như cái bóng. Hắn lôi cung nữ đè trên người ta ra, rồi im lặng quỳ ngay bên cạnh.

Ta vén mái tóc rối bù, lén nhìn hắn.

Ta không nhìn thấy mặt của hắn nhưng nhớ rõ mồn một đôi mắt ấy sáng tựa ánh lửa lan rộng khắp cánh đồng.

Phụ hoàng không thấy ta trả lời, ta bèn ra hiệu bằng tay. Ngài chau mày, bấy giờ mới nhớ ra Tiểu Thập Thập là cô con gái bị câm. Ngài mất hứng không nhìn ta nữa, không còn quan tâm hỏi han thêm.

Nhưng chỉ cần chút lòng thương xót đó của ngài thôi, đã giúp ta có cho mình một cung điện nhỏ bé, có cả thị nữ ngoan ngoãn hầu hạ.

Ta còn có một ám vệ tên là Lệnh Cửu.

Ta bị câm bẩm sinh, không thể nói chuyện, nhưng hắn cũng chẳng nói nhiều hơn ta là bao. Ngoại trừ một câu “Tuân lệnh” nhận lệnh phụ hoàng đi theo bảo vệ ta, ta không còn nghe thấy hắn tạo ra bất cứ âm thanh nào khác.