Chương 4.2: Khác nhau một trời một vực

“Ông nội Từ...” Diệp Gia có chút hổ thẹn, cô với bọn Đào Địch Đường Phi suốt ngày lêu lổng bên ngoài, ở khu đèn đỏ và quán bar sòng bạc, bày chút thủ đoạn lừa gạt những kim chủ thừa tiền ngu ngốc đó, lợi dụng sơ hở lừa chút tiền, tiền không nhiều, nhưng cũng vui, cũng có lúc thất bại, ví dụ như lần này, vừa mới ra tay đã bị bắt về cục cảnh sát.

“Tiền tiết kiệm của cháu đều là những đồng tiền đứng đắn.” Diệp Gia giải thích, trưa tối cô đều đi giao đồ ăn cho người ta, chỉ cần siêng năng chăm chỉ thì một ngày cô có thể kiếm được 200 tệ lận đó.

“Trước tiên cháu đừng vội từ chối, nghe ông nói đã.” Ông Từ cắt ngang lời nói của Diệp Gia, đem thẻ vòng đến trước mặt cô: “Ông và bố cháu đã quen biết từ lâu, ông cũng coi như là thực khách cũ của ông ấy, năm đó tay nghề nấu nướng của ông ấy rất ngon, thật sự là đáng tiếc...” Ông nhìn Diệp Gia: “Giờ đây cháu được kế thừa tay nghề của bố cháu thì xem như số tiền này là ông đầu tư cho cháu, tương lai...”

“Ông nội Từ.” Diệp Gia lần đầu tiên ngắt lời ông Từ, đem thẻ trả về, vẻ mặt kiên quyết: “Ông từ nhỏ đã nhìn Gia Gia lớn lên, hẳn là biết khoản tiền này cháu tuyệt đối sẽ không nhận.”

Nói một không nói hai, chính là tính cách của cô.

Cô đúng là muốn kiếm tiền, nhưng không thể lấy, tuyệt đối không thể lấy, bản thân cô cũng có giới hạn, mặc dù thấp, nhưng vẫn có.

Nhìn thấy Diệp Gia kiên quyết không lấy tiền của mình, ông Từ rốt cuộc chỉ đành thở dài một tiếng: “Thôi vậy, hiện tại còn sớm, không nói chuyện này nữa, nếu sau này cháu có bất cứ khó khăn gì thì đến tìm ông, giúp được thì ông nhất định sẽ giúp.”

Diệp Gia ra khỏi thư phòng, đèn chưa bật, Phó Tri Duyên một mình đứng ở ban công, góc mặt anh sắc nhọn, phảng phất như phân cách đường giao tuyến giữa hoàng hôn và đêm tối.

Như thể cảm nhận được điều gì đó, anh xoay người lại, cùng cô đối mặt.

Trong nháy mắt kia, hoàng hôn cuối cùng cũng bị chôn vùi trong bóng tối vô biên.

Ông Từ tiễn hai người ra cửa và dặn dò: “Tri Duyên, cháu giúp ông đưa Tiểu Gia về nhé, nó là con gái, đi về tối như vậy vẫn là không an toàn.”

“Dạ được.”

Biết rằng đó chỉ là sự kính trọng và nghe lời của anh đối với trưởng bối, nhưng trái tim của Diệp Gia vẫn không khỏi đập loạn, cô rốt cuộc cũng hiểu được trái tim đập như con nai chạy loạn là như thế nào.

Ánh trăng mông lung, vô số ánh sao lấp lánh.

Xuống lầu, Phó Tri Duyên lên xe rồi nổ máy, bàn tay thon dài tùy ý đặt trên vô lăng lướt một vòng, xe chậm rãi di chuyển, xuyên qua ô kính cửa xe, là cảnh đêm mịt mù mênh mông vô tận, anh nhìn cô một mình đứng dưới ngọn đèn đường, chân dẫm lên bóng của chính mình, tay trái gắt gao nắm chặt túi xách đeo chéo hồng nhạt, tay phải chống lên đùi, đây là biểu hiện của sự căng thẳng, một bên vai phải hơi run nhẹ, chứng tỏ cô đang cực kì không tự tin...

Phó Tri Duyên chỉ đảo mắt liếc một cái, đã phân tích ra hoạt động tâm lý của cô vào lúc này, nhưng vì sao lại như vậy thì anh không hiểu, và cũng không muốn hiểu.

Xe hơi màu đen dừng trước mặt cô, ấn cửa kính xuống, anh trầm giọng nói: “Lên xe.”

Diệp Gia xắn góc áo lên rồi đi qua, nhìn ghế sau rồi lại đưa mắt nhìn Phó Tri Duyên, lựa chọn ngồi vào ghế phụ lái.

Phó Tri Duyên mặt không biểu cảm nhìn thẳng phía trước, chiếc xe vững vàng mà chạy đi.

“Phó tiên sinh...”

“Khá là lợi hại.”

Hai người gần như nói cùng một lúc, Diệp Gia vừa định tìm đề tài nói chuyện liền nghe anh nói: “Khá là lợi hại.”

Cô không hiểu mà nhìn anh...

Phó Tri Duyên quay mặt đi, sống mũi sắc sảo che khuất đi nửa khuôn mặt trong bóng tối, khẽ liếc nhìn cô, ánh mắt trầm lặng: “Có ông nội Từ chống lưng, khó trách không biết sợ hãi mà năm lần bảy lượt phạm tội.”

“Em không có...” Hô hấp cô bị đình trệ.

Không có... có chỗ dựa.

“Người giống như cô mà có thể được ông Từ yêu thích thì khá là lợi hại.” Giọng nói anh giống như tảng băng mũi nhọn đâm sâu vào trái tim của cô.

Người... như cô?

Cô như này, không cha không mẹ, không biết xấu hổ... là đứa con gái hư hỏng.

Cô cúi thấp đầu, nâng ngón tay mảnh khảnh cuốn những lọn tóc xoăn gợn sóng, cứ một vòng lại một vòng.

Một lúc sau anh mới nói: “Địa chỉ.”

Ngắn gọn như cũ, chắt chiu từng chữ có thể thốt ra.

Diệp Gia nghĩ nghĩ, rốt cuộc đáp: “Tiểu khu Hạ Nam.”

Phó Tri Duyên bẻ tay lái, điều khiển xe chạy ra đường lớn.

Vốn dĩ Diệp Gia còn muốn hỏi anh rất nhiều điều, chẳng hạn như anh dạy ở trường nào, năm nay bao nhiêu tuổi, hay thậm chí là... trong trận động đất năm đó, anh bị thương... có nặng lắm không, bây giờ thân thể đã tốt hơn chưa, có lưu lại di chứng gì không?

Những câu này... đều bị câu nói “người như cô thế này” của anh chặn lại ở cổ họng, nuốt ngược vào trong.

Ánh mắt Diệp Gia đờ đẫn, cổ họng khô khốc, một đường đi cũng không nói thêm câu nào nữa, vùi đầu thấp, ngay cả thở cũng trở nên nhẹ nhàng không để nghe thấy, cô tận lực để bản thân không có cảm giác tồn tại, không cần ảnh hưởng khiến anh thêm chán ghét.

Trong những năm qua, Diệp Gia thực sự đã không ít lần tưởng tượng ra cảnh được gặp lại Đại ca ca, ở cổ trấn ánh sáng mờ ảo, bên dòng sông lấp lánh ánh nắng, trên con phố người qua kẻ lại... nhưng tuyệt đối không có khả năng là ở cục cảnh sát! Một hình tượng đáng xấu hổ như vậy.

Hèn gì, một đội trưởng chính trực như anh, lại còn là giáo sư đại học hẳn là ghét cay ghét đắng loại côn đồ lưu manh như cô đây.

Trái tim của Diệp Gia giờ khắc này như bị kim đâm, nếu sớm biết nhân sinh còn có gặp gỡ, được cùng với Đại ca ca trùng phùng, thì cô nhất định sẽ yêu quý danh dự bản thân hơn, cố gắng làm một cô gái tốt.

Không giống như bây giờ...

Người tốt như anh ấy, cùng với một kẻ ngay cả chính bản thân cô còn thấy không chịu nổi.

Khác nhau một trời một vực như vậy, làm cô càng thích anh.