Chương 2

Ngày tôi bước vào biệt thự nhà họ Lâm lần nữa, tôi được đối xử như một nàng công chúa.

Đầu tiên, mẹ Lâm sắp xếp cho tôi theo học tại một trường học quý tộc ở Thành phố Hồ Nam, đồng thời trực tiếp quyên góp một tòa nhà với hy vọng trường sẽ tập trung chăm sóc tôi, nhất là về thành tích học tập.

Nhưng mà, sau khi có kết quả, mẹ Lâm mới phát hiện bà đã đánh giá thấp tôi.

Kiếp trước, sau khi Lâm Vân được nhận trở về, một lòng một dạ đâm đầu vào quần áo, giày dép, túi xách, thành tích học tập xuống dốc không phanh.

Mà tôi với sự giúp đỡ của gia sư do nhà họ Lâm mời tới, đã thành công vào được một trường đại học danh tiếng Top 5 cả nước.

Chỉ tiếc, kiếp trước tôi không thể tiếp tục học lên.

Khi mẹ Lâm biết tôi thành tích đứng đầu, bà vui vẻ hỏi tôi có muốn học gì không.

Tư thế của tôi không tốt nên đã mời một giáo viên dạy múa sửa lại tư thế của mình; tôi không biết chơi một nhạc cụ nào nên đã mời một giáo viên dạy đàn tranh dạy tôi cách đánh đàn.

Tôi cũng muốn vào công ty Lâm Thị nên thỉnh thoảng xin cha Lâm lời khuyên về cách điều hành một doanh nghiệp.

Tôi tư chất thông minh, tiến bộ thần tốc, ánh mắt cha Lâm và mẹ Lâm nhìn tôi ngày càng cưng chiều và tán thưởng.

Một tháng sau, cha Lâm và mẹ Lâm mời mọi người từ mọi tầng lớp xã hội ở thành phố Hồ Nam đến dự bữa tiệc trở về của tôi.

Mọi người đều nghĩ tôi sẽ thô tục không chịu nổi, nhưng không ngờ tới, tôi lại khiến mọi người choáng ngợp trong chiếc váy tua rua trắng như tuyết của mình.

Trong bữa tiệc, tôi nhìn thấy Từ Nham đứng bên cạnh anh trai Lâm Phong, tư thái nổi bật.

Từ Nham là con một của nhà họ Từ, một trong tứ đại thế gia thành phố Bắc Kinh.

Kiếp trước khi Lâm Vân nhìn thấy Từ Nham, kinh ngạc trước dung mạo của anh ấy, đến mức không phải anh ấy thì không lấy chồng.

Mẹ Lâm còn cười nhạo cô ta vẫn còn là trẻ vị thành niên đã nghĩ đến việc lập gia đình .

Ồ, kiếp trước cậu cầu cũng không được, kiếp này sẽ do tôi nắm giữ.

"Anh!"

Giọng trong trẻo của tôi vang lên, quả nhiên đã nhìn thấy hai người kia cùng lúc quay đầu nhìn tôi."Đây là ai vậy? Bạn học của anh à?" Tôi tò mò hỏi.

Anh tôi đang định lắc đầu thì thấy Từ Nham dùng ngón chân đá nhẹ anh ấy, anh tôi liền gật đầu.

"Đúng vậy, bạn học đại học của anh, Từ Nham."

Tôi cười khanh khách đưa tay ra: "Xin chào! Anh Từ Nham, em tên là Lâm Vân!"

Từ Nham do dự một lúc rồi bắt tay tôi.

Bằng cách này, tôi và Từ Nham biết nhau.

Một lỗ hổng trong một lời nói dối thường phải dùng nhiều lời nói dối để bổ sung vào.

Vì Từ Nham nói anh ấy là bạn học của anh trai, thế nên thỉnh thoảng anh ấy phải chạy đến Đại học thành phố Hồ Nam, bởi vì hầu như tuần nào tôi cũng phải tìm anh trai để thảo luận một số việc.

Anh trai học quản lý tài chính, đôi khi cha Lâm quá bận nên không rảnh để ý đến tôi, tôi đành phải đến Đại học thành phố Hồ Nam để xin lời khuyên từ anh trai.

"Anh Từ Nham! Em mang cho anh loại trà lạnh mà anh thích nhất này."

Kiếp trước, Lâm Vân luôn một lòng một dạ muốn gả cho Từ Nham, phải mất một chút công sức mới biết anh ấy thích uống trà, đặc biệt là loại trà lạnh được pha chế đặc biệt.

Nghe nói khi còn bé mẹ anh rất hay làm cho anh uống, đáng tiếc là mẹ anh đã qua đời nhiều năm trước.

Mà ngày đó khi Lâm Vân làm được nó, tôi đã may mắn được chứng kiến

toàn bộ quá trình.

Tôi mỉm cười đưa trà tự mình pha qua, Từ Nham vui vẻ uống, khi nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời.

"Vẫn là Vân Vân tay nghề tốt, thôi xong, sau này em mà lập gia đình, anh coi như không được uống trà ngon như vậy nữa rồi!"

Từ Nham vừa uống vừa trêu chọc tôi.

Tôi không nói gì, chỉ cười, ngược lại anh trai ở bên cạnh lên tiếng:

"Cái này khó gì, cậu cưới em gái tôi, uống đến lúc già bảy tám mươi tuổi, uống đến khi chân đạp vào hòm... Áu! Cậu đánh tôi làm gì?!"

Từ Nham đánh vào đầu anh trai, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vân Vân còn nhỏ, đừng lấy em ấy ra làm trò đùa."

Anh trao xoa đầu lẩm bẩm: "Nhỏ chỗ nào, cũng sắp mười tám rồi..."

Tôi cúi đầu, hiểu rằng tâm tư Từ Nham đối với tôi chưa đến mức thích.