Chương 5

Nhà họ Lâm, ngồi trong phòng khách có cha Lâm, mẹ Lâm, tôi và Lâm Vân.

Lâm Phong nhận được tin tức, vội vàng chạy về.

Khi anh ấy nhìn thấy tôi và Lâm Vân, nhất thời sững sờ tại chỗ.

"Cái này, mẹ, chắc không phải mẹ sinh đôi chứ?"

Sau khi về đến nhà, Lâm Vân chạy vội đến phòng tôi, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới rồi đi xuống lầu.

Lâm Vân với diện mạo mới ngồi yên ổn bên cạnh tôi, cực kỳ giống một cặp song sinh.

Nghe được lời Lâm Phong, vẻ mặt cô ta hiện lên tức giận:

"Anh! Anh bị mù à? Em mới là em ruột của anh!"

"Sinh đôi cái gì, cô ta chính là một con đ.ĩ không biết xấu hổ!"

"Một đứa khốn nạn không có thân phận, lại dám mạo nhận thân phận của tôi, chiếm lấy vị trí con gái Lâm gia của tôi!"

"Bố mẹ, hai người mau đuổi con đ.ĩ này ra ngoài đi!"

Thế hệ trước của nhà họ Lâm đều là phần tử trí thức, cha Lâm và mẹ Lâm đều đã hơn năm mươi, chưa từng có ai nói thẳng vào mặt họ những lời khó nghe như vậy.

Cha Lâm đập bàn giận dữ nói: "Con im miệng cho ta!"

Lâm Vân bị dọa sợ, co rụt cổ lại như chim cút.

"Mẹ con chỉ sinh ra một cô con gái, lấy đâu ra sinh đôi."

Cha Lâm thở dài và nói với tôi, "Vân Vân, con thấy thế nào?"

Tôi ra vẻ xoắn xuýt: "Nếu A Hoan nói cậu ấy là Lâm Vân, vậy thì chúng ta làm một cuộc xét nghiệm quan hệ cha con khác vậy ạ."

Vừa nói xong, Lâm Vân liền vỗ tay khen hay.

Cha Lâm lại nói: "Không được!"

"Tại sao lại không được!!!"

Giọng Lâm Vân bén nhọn, khiến màng nhĩ tôi nhức nhối.

Tôi ngồi xa một chút.

Cha Lâm cau mày, kiên quyết nói: "Ta nói không được, chính là không được!"

Lâm Vân không nghe theo, không bỏ qua, gấp đến độ giậm chân.

Chỉ có xét nghiệm quan hệ cha con mới có thể chứng minh cô ta mới là Lâm Vân!

Khi đó mới có thể lấy lại được vị trí của chính mình.

Cô ta không hiểu, tại sao tôi - người giả mạo này lại chủ động đi xét nghiệm, nhưng cha ruột của cô ta lại không muốn.

Tôi ngồi một bên, trong lòng châm biếm.

Tất nhiên là ông ấy không muốn.

Người bộc lộ tài hoa là tôi, người sở hữu cổ phần công ty cũng là tôi.

Quan trọng nhất, người đính hôn với Từ Nham là tôi.

Nếu con gái ruột của ông ấy là người khác, vậy thì lợi ích tôi mang lại sẽ không rơi tới trên đầu ông ấy.

Sợ là ngay cả cổ phiếu của Tập đoàn Lâm Thị cũng sẽ giảm mạnh.

--- Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao tôi không sợ Lâm Vân tìm tới cửa.

Đứng trước lợi ích, mọi thứ đều phải đứng sau.

Lâm Vân thấy nói với cha cô ta vô ích, liền quay lại đi tới trước mặt mẹ Lâm, khóc lóc kể lể về cuộc sống khổ cực của cô ta trong mấy năm qua.

"Con không thể lên đại học nên bắt đầu đi khắp nơi tìm việc làm, nhưng họ không muốn tuyển con, chê trình độ học vấn của con thấp..."

"Bọn họ đều có cha mẹ, cười nhạo con là trẻ mồ côi, đẩy toàn công việc bẩn thỉu mệt nhọc cho con làm..."

"Con đến quán bar bán rượu, một tháng mới kiếm được ba bốn nghìn, chỉ đủ no bụng..."

Cô ta nói liên miên, mấy năm gần đây cô ta thi vào trường cao đẳng không thành công, khó tìm việc, sau đó đi phục vụ, rửa bát thì bị bắt nạt, bán rượu trong quán bar kiếm được ít tiền, còn bị người ta coi thường...

Khi cô ta nói đến vì bán rượu, cô ta bị kéo vào khách sạn và suýt bị cưỡиɠ ɧϊếp, mẹ Lâm cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Ánh mắt bà áy náy nhìn Lâm Vân:

"Nghe theo con, làm tiếp một xét nghiệm cá nhân khác."