Chương 8

Tôi đoán, rất có thể Lâm Vân sẽ lặp lại chiêu trò cũ của mình.

Tôi liền thuê một thám tử tư, giúp tôi theo dõi từng lời nói và hành động của Lâm Vân.

Mà tôi càng cảm thấy thoải mái hơn khi theo đuổi các hạng mục từ thiện.

Muốn ngồi vững vàng ở vị trí con dâu nhà họ Từ, không chỉ cần có tài năng, ngoại hình, tiền bạc mà còn phải có danh tiếng.

Các doanh nhân ít hoặc nhiều cũng sẽ tham gia vào hoạt động từ thiện.

Danh tiếng có đôi khi là một cú buff mạnh mẽ để mở rộng vốn liếng.

Quả nhiên, khi tôi leo lên đầu trang báo với tư cách là người đi đầu hạng mục từ thiện.

Những người trước đó nghi ngờ tôi giả mạo con gái nhà giàu, chiếm đoạt Tập đoàn Lâm Thị dần dần lắng xuống.

Thậm chí sau này, khi Lâm Vân cố ý hay vô tình tiết lộ trên weibo việc tôi là con gái giả, cư dân mạng thậm chí còn giúp tôi chỉ trích cô ta:

【Em gái có phải đang ghen tỵ với chị mình đúng không? Chị có tài có dung mạo, lại còn làm từ thiện! Còn cô xem lại mình ngoại trừ ăn uống và vui chơi, thì còn làm được cái gì nữa? Nếu không phải nhà cô có tiền, thì cô hoàn toàn là sâu mọt xã hội!】

Tôi cố gắng kiếm tiền, cô ta cố gắng tiêu tiền.

Tôi làm từ thiện, cô ta mua túi lớn túi nhỏ, sử dụng tối đa thẻ tín dụng của mình.

Một tháng, hai tháng.

Lâm Vân trừ việc đi chơi với một số người xấu thế hệ thứ hai, hình như không có hành động gì đặc biệt.

Trong lòng tôi luôn cảm thấy bất an.

"Anh cẩn thận nhìn chằm chằm cho tôi, nếu không được thì lại tìm người tới hỗ trợ, tôi ra giá gấp đôi."

Người ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, "...gấp ba, tôi sẽ bố trí người khác."

"Được."

Không bao lâu, thám tử tư cho biết đã sắp xếp người xong.

Tiếp theo, bọn họ hai người sẽ thay nhau canh gác ngày đêm.

Tôi cho là mọi thứ đều đã ổn.

Nhưng tôi đã lơ là.

Trong phòng bệnh.

Cha Lâm và mẹ Lâm đang đeo thiết bị trợ thở.

Anh trai ngồi trước mặt cha Lâm, trong khi Lâm Vân hai mắt ngấn lệ nằm trước giường bệnh của mẹ Lâm.

Thấy tôi tới, cô ta xông tới phía tôi, trở tay muốn đánh tôi nhưng bị anh trai ngăn lại.

"Anh! Anh làm cái quái gì đấy?!"

"Con khốn này muốn hại c.h.ế.t cha mẹ để thừa kế tài sản nhà họ Lâm chúng ta đấy."

"Anh buông em ra, để em đánh chết nó!"

Tôi không hiểu chuyện gì nên nhìn về phía anh trai.

Mắt anh đỏ hoe: "Má phanh của xe có vấn đề, cha mẹ rẽ vào đường cao tốc trên cao không thể giảm tốc độ nên lao ra ngoài".

Tôi trong lòng hoảng sợ: "Đã báo cảnh sát chưa?"

"Báo cảnh sát rồi, cảnh sát vẫn đang điều tra."

Trong đầu tôi đang tự hỏi là ai đã táy máy tay chân lên má phanh.

Không loại trừ khả năng đối thủ cạnh tranh cực đoan làm việc đó.

Lâm Vân lại ầm ĩ lên: "Em đã nói nó là đồ giả mạo! Chính mắt em thấy nó cầm hộp dụng cụ đi ra từ gara!"

"Chính là nó muốn hại c.h.ế.t cha mẹ!"

Tôi cười nhạt: "Còn tôi chính mắt thấy cô động vào má phanh đấy! Hung thủ g.i.ế.t người!"

Lâm Vân hét ầm lên, muốn nhào lên xé xác tôi lần nữa.

"Con khốn! Con khốn! Con khốn!"

Tôi nhìn chằm chằm Lâm Vân, nhìn cái dáng vẻ giương nanh múa vuốt của cô ta, đột nhiên hiểu ra.

Là cô ta!

Tôi hỏi anh trai: "Cha mẹ đi chiếc xe nào ra ngoài ạ?"

Anh trai trả lời: "Chiếc Mercedes-Benz màu bạc."

Đúng như dự đoán.

Nhà họ Lâm có nhiều xe, nhưng chỉ có mấy chiếc là được lái thường xuyên.

Cha Lâm và mẹ Lâm thích khiêm tốn một chút khi đi ra ngoài chơi một mình, cho nên ban đầu chiếc Mercedes-Benz màu bạc đó là chiếc xe họ thường lái.

Nhưng cách đây một thời gian tôi đã mua cho họ một chiếc xe mới, còn tôi sẽ lái chiếc xe cũ này.

Anh trai gần đây không ở nhà nên không biết, nhưng Lâm Vân lại biết rất rõ.

Cô ta vốn là muốn g.i.ế.t tôi!