Chương 374

Trong lòng Ngôn Lạc Hi như bị kim đâm mạnh, nỗi đau dày đặc lan tràn, nhìn bóng mình phản chiếu trên tấm kính, cô lạnh lùng nói:"Bà nghĩ, có ai muốn nhận kẻ buôn đủ tội ác làm mẹ không?"

“Con nhất định phải làm ta tổn thương mới thấy hả dạ sao?". Giọng nói yếu ớt của Phó Tuyền vang lên.

Ngôn Lạc Hi nhìn chằm chằm vào khóe môi mình, cười tàn nhẫn:"Vậy bà tổn thương người khác, có bao giờ nghĩ tới gia đình người khác sẽ đau lòng không?"

"Lạc Hi..."

"Đừng gọi cho tôi, chỉ cần nghe giọng nói của bà, tôi cũng thấy buồn nôn, huống chi nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của bà". Ngôn Lạc Hi dứt lời đập điện thoại vào kính, mọi thứ lập tức vỡ vụn trên mặt đất.

Toàn thân cô run rẩy, hai tay ôm mặt ngã xuống đất, sao lại khổ sở như vậy? Cô luồn tay vào tóc, kéo mạnh, chỉ bằng cách này, mới có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng.

Khi bước chân vào giới giải trí, cô nghĩ nếu mẹ nhìn thấy mình sẽ rất tự hào.

Khi đó, bà nhất định sẽ quay lại tìm cô, hai mẹ con họ sẽ được đoàn tụ.

Và bây giờ, cô thật sự hận chính mình, tại sao bà không phải người bình thường? Ước gì họ không bao giờ gặp lại nhau, ít ra cô sẽ

mơ về một người mẹ tốt, một mái nhà, một gia đình giản dị, có thể sẽ tha thứ cho bà.

Nhưng sao lại khó đến như vậy?

Một người mẹ như vậy, nghĩ đến lại chán ghét dòng màu chảy trong cơ thể, tại sao phải quay về? Tại sao phải gặp lại? Cô không cần!

“Nhị Lạc, tôi đã về rồi.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm nhanh nhẹn của Điền Linh Vân.

Ngôn Lạc Hi vội vàng lau nước mắt, lập tức từ dưới đất đứng dậy, Điền Linh Vân đã mở cửa bước vào, nhìn thấy cô đôi mắt đỏ hoe, liền chạy tới: "Nhị Lạc, sao lại khóc?"

Ngôn Lạc Hi ngừng nói: "Không, chỉ là lông mi rớt vào mắt"

Điền Linh Vận cau mày, khóe mắt rơi vào điện thoại tan nát trên mặt đất, nghi hoặc càng sâu, nhưng cũng không hỏi tiếp: “Đi rửa mặt, ra ăn cơm, mẹ tôi đã nấu rất nhiều món kêu tôi mang tới. Sau bữa tối, chúng ta sẽ đi dạo phố. Nhanh đi, ở nhà suốt ngày sẽ trở thành kẻ ngốc đó"

Ngôn Lạc Hi bị đẩy vào phòng tắm, đứng trước bồn rửa mặt nhìn mình trong gương, người trong gương lạ đến mức chính cô cũng không nhận ra, cô nhắm mắt lại, cúi đầu hất một ngụm nước vào mặt.

Ngôn Lạc Hi, vui lên đi, đừng sống vô nghĩa nữa!

Bên ngoài phòng tắm, Điền Linh Vân nhặt điện thoại lên, nhìn cửa phòng tắm đong chặt, khẽ thở dài. Nhị Lạc đã thay đổi, trở nên ít nói hơn trước.

Cô thực sự lo lắng, nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn Nhị Lạc cũng sẽ bị bệnh. Nhưng cô làm gì để giúp cô ấy đây?

Ngôn Lạc Hi rửa mặt xong đi ra, Điền Linh Vân đã hâm nóng đồ ăn, cơm gần như hấp chín, nhìn cô đi vào, nói: “Muốn uống chút rượu không?”

"Không."



Điền Linh Vân gật đầu:"Uống một ly thôi, tôi mang rượu tới.”

Ngôn Lạc Hi ngồi xuống ghế ăn, nhìn Điền Linh Vân cầm chai rượu lên, mở ra, rót một ly đặt trước mặt cô thấp giọng nói: “Cám ơn.”

Điền Linh Vân rót cho mình một ly, ngồi xuống đối diện, nói: "Nhị Lạc, hi vọng năm nay chúng ta kiếm được nhiều tiền và đi du lịch vòng quanh thế giới."

Ngôn Lạc Hi khẽ mỉm cười nói: "Được."

Ăn xong, Điền Linh Vân ném bát đĩa vào bồn rồi kéo Ngôn Lạc Hi ra ngoài.

Tuyết vừa tan, trời lạnh thấu xương, Ngôn Lạc Hi mặc chiếc áo khoác dày cộp, đội mũ len và đeo khẩu trang, không trang điểm, trông không khác gì cô gái bình thường đi giữa đám đông.

Điền Linh Vân mặc áo khoác đỏ rực, trong băng tuyết, giống như một ngọn lửa nồng nàn làm tan chảy lòng người, hai người nắm tay nhau đi trên đường thu hút sự chú ý của mọi người.

Phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào Điền Linh Vân, nên không để ý tới người bên cạnh là Ngôn Lạc Hi.

"Đã nhiều năm rồi, mới thấy tuyết rơi dày đến vậy, cậu có nhớ lần trước chúng ta thấy tuyết giống như vậy là khi nào không?" Điền Linh Vân hỏi, thật ra là bắt chuyện để nói, vì Ngôn Lạc Hi bên cạnh quá trầm lặng, trước kia nhìn thấy tuyết chắc chắn sẽ nhảy cẫng lên vì phấn khích, đòi làm người tuyết còn đòi chơi ném cầu tuyết.

Cô thực sự đã thay đổi rồi.

"Là năm 15 tuổi, bị cha đuổi ra khỏi nhà, tuyết rơi rất dày, mình không có chỗ ở cố định, căn nhà thuê lúc đó bị rò rỉ gió, mình hy vọng không còn tuyết nữa, chỉ khi trời mây tạnh mới cảm thấy ấm áp hơn chút."

Điền Linh Vân hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

"Nhị Lạc"

Ngôn Lạc Hi nhìn thấy, đằng đó có xe quét tuyết, đem tuyết chất đống thành một chỗ.

Tuyết trắng tinh một khi nhiễm bụi bẩn sẽ không còn trong suốt thuần khiết nữa.

"Khoảng thời gian đó, mỗi ngày mình đều ước rằng mẹ sẽ xuất hiện như một bà tiên, mang mình đi, từ nay về sau sẽ sống cuộc sống như công chúa."

Điền Linh Vân lần đầu tiên nghe cô nhắc tới quá khứ, Nhị Lạc trong mắt cô là người hoạt bát trong sáng, cho dù lưng đeo ký ức nặng nề, cũng sẽ dùng nụ cười của mình lan toả người bên cạnh. Đây là nguyên nhân trước kia cô nguyện ý làm bạn với cô ấy.

Thế nhưng, lúc này nghe cô nhắc đến, Điền Linh Vân đau lòng vô cùng:"Nhị Lạc, chúng ta không cần người khác cũng có thể sống như công chúa"

"Đó là trước kia, mình từng mơ ước như vậy, cho dù bà ấy từng vứt bỏ mình"

"Nhưng hận bao nhiêu lại càng nhớ nhung, mong chờ bấy nhiêu, mình nghĩ, nếu có một ngày gặp lại nhất định sẽ nhào vào lòng bà khóc thật lớn, chất vấn vì sao năm đó lại bỏ rơi mình, sau đó sẽ quên tất cả cùng nhau sống hạnh phúc."

"......"



Tâm tình rối rắm như vậy, Điền Linh Vân không thể lĩnh ngộ nổi.

Nhưng cô có thể hiểu tâm tư một đứa trẻ từ oán hận chịu đựng đến khao khát có được hạnh phúc.

Khóe mắt Ngôn Lạc Hi đau nhói, cô nhắm mắt lại, mở mắt ra, trong đó là một mảng tuyệt quyết:"Điền Điền, mình muốn thành lập quỹ từ thiện trẻ em mồ côi và quỹ hỗ trợ tìm người thân bị thất lạc, để những đứa trẻ ấy có thể đoàn tụ với gia đình sớm hơn"

Điền Linh Vân dừng bước, kinh ngạc nhìn cô:"Nhị Lạc, cậu nghĩ kỹ chưa?"

"Ừm, mình muốn hiến tặng toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của mình, đồng thời quyên góp 50% thù lao đóng phim thành lập quỹ"

Hôm nay, tất cả những gì cô có thể làm, là để giảm bớt tội lỗi mà Phó Tuyền đã phạm.

Cô không thể tha thứ cho bản thân nếu không làm gì cả.

"Nhị Lạc, cậu suy nghĩ kỹ chưa? Mấy năm nay cậu đều làm từ thiện, mỗi năm chúng ta có thể quyên góp một số tiền cố định như trước, tôi vẫn thấy việc lập quỹ là không thích hợp". Điền Linh Vận khuyên nhủ.

Ngôn Lạc Hi tiếp tục đi về phía trước, vẻ mặt kiên định:"Bé cưng, không cần khuyên mình, mình biết bản thân đang làm gì. Dù khó khăn cỡ nào, mình cũng sẽ thành lập quỹ từ thiện này"

Điền Linh Vân đứng trong băng tuyết ngập trời, nhìn bóng lưng Ngôn Lạc Hi dần dần rời xa có loại hiu quạnh nói không nên lời.

Nhị Lạc thật sự thay đổi, tuy không biết loại biến hóa này là tốt hay xấu, nhưng cô vẫn sẽ ở bên cạnh ủng hộ đến cùng.

Nghĩ đến đây, Điền Linh Vân đuổi theo, từ sau bám lấy bả cô, cười híp mắt nói:"Được rồi, nếu cậu đã muốn làm từ thiện, vậy coi như tôi chia một phần, dù sao kiếm nhiều tiền như vậy cũng tiêu không hết"

Ngôn Lạc Hi ngẩn ra, quay đầu nhìn Điền Linh Vân, thấp giọng nói:"Điền Điền, cậu không hỏi mình, vì sao đột nhiên muốn làm quỹ từ thiện?"

"Cậu nhất quyết muốn làm là có lý do của mình, cậu không muốn nói tôi sẽ không ép, khi nào thật sự muốn nói, tôi nhất định sẽ lắng nghe." Điền Linh Vân kéo tay cô dọc theo đường phố tiếp tục đi về phía trước.

Khóe mắt Ngôn Lạc Hi ẩm ướt, cô đột nhiên dừng bước, ôm chặt Điền Linh Vân, "Cảm ơn Điền Điền, đời này của tôi may mắn nhất là quen biết được cậu".

Điền Linh Vân hai tay ở giữa không trung cứng đờ, chớp mắt một cái, lập tức cũng ôm lấy Ngôn Lạc Hi:"Nhị Lạc, hãy nhớ rằng, cậu chưa bao giờ chiến đấu một mình, phía sau cậu còn có tôi."

Ngôn Lạc Hi bật khóc, thế giới của cô vốn đã quá không thể chịu nổi, cô may mắn khi bị bóng tối nuốt chửng, đã được ánh sáng mang tên Điền Linh Vân chiếu vào cuộc đời, giống như Lục Chiêu Nhiên năm đó, khi cô tuyệt vọng nhất, đã mang cô về nhà.

Vai cô run rẩy kịch liệt, Điền Linh Vân đau lòng đưa tay ra vỗ lưng cô, liên tục nói: "Nhị Lạc, người ta đang nhìn kìa, muốn làm nũng chúng ta về nhà tiếp tục được không?"

Ngôn Lạc Hi vừa khóc vừa cười, ngẩng đầu lên khỏi vai Điền Linh Vân, đưa tay lau nước mắt, hờn dỗi nói:"Mình không có làm nũng"

"Ừm, cậu không làm nũng, chỉ khoe khoang mà thôi." Điền Linh Vân đưa tay ra, kéo mạnh khuôn mặt căng đầy của cô, một lần nữa nắm cổ tay cô, tiếp tục đi về phía trước.

Ngôn Lạc Hi thẹn thùng, gió lạnh thổi đến hai má đau nhức, trong lòng lần nữa dấy lên hy vọng, quá khứ không thay đổi được, nhưng tương lai sẽ dốc hết sức chuộc tội cho Phó Tuyền.

Đây là điều cô có thể làm cho những nạn nhân kia, vì thế tinh thần cô không thể sa sút nữa.