Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 377

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Kiêu nhận lấy dĩa trái cây, xiên một miếng táo bỏ vào miệng nhai, cảm giác hạnh phúc quanh quẩn sưởi ấm cả trái tim.

Kỳ thật anh không đòi hỏi gì thêm, chỉ cần cô giống như bây giờ bên cạnh trò chuyện, anh đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

"Táo ngọt không? "Ngôn Lạc Hi hỏi.

Bạch Kiêu vừa ăn vừa gật đầu:"Ừ, rất ngọt".

Không khí trong phòng hoàn hợp rất dễ chịu, lại không biết bên ngoài một đôi mắt tràn đầy ghen tị đang rình lén.

Điền Linh Vân vừa đi, Lệ Dạ Kỳ chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ của anh ở chung một chỗ với tình địch, anh thật sự ngồi không yên.

Anh thuyết phục chính mình, chỉ đi xem thôi, vừa bước ra ngoài, đã nghe thấy sát vách tiếng cười nói vui vẻ, anh xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy Bạch Kiêu ngồi đó táo cô gọt, anh ghen tị muốn chết.

Hôm nay nhớ lại, Ngôn Lạc Hi như chưa từng gọt táo cho anh, bực bội muốn chết.

Mạc Thần Dật đi lên kiểm tra phòng bệnh, mới vừa đi ra thang máy liền thấy Thất ca nhà mình đứng ở ngoài phòng bệnh người khác lén la lén lút, anh nhẹ nhàng bước qua nhìn thử bên trong.

Nhìn thấy Ngôn Lạc Hi đang gọt táo, anh

bừng tỉnh ý thức được, khó trách Thất ca ở chỗ này rình coi, hoá ra là vợ mình chạy đi chăm sóc tình địch, thật sự đáng thương a.

Ngôn Lạc Hi đưa lưng về phía cửa chuyên tâm gọt táo, căn bản không biết bên ngoài có người xót xa muốn chết, ngược lại Bạch Kiêu nhìn thấy tình hình ngoài cửa, anh xiên một miếng táo để lên miệng Ngôn Lạc Hi.

"Lạc Hi, em ăn thử đi"

Ngôn Lạc Hi rũ mắt nhìn táo, cô lắc đầu, "Không, anh ăn đi, ở đây em còn"

Bạch Kiêu lại tiến thêm một chút, mỉm cười nói:"Chỉ ăn một miếng thôi, nếu không anh ăn một mình, sẽ áy náy"

Ngôn Lạc Hi nghĩ nghĩ, vẫn là há miệng cắn miếng táo, nhai hai cái mặt mày hớn hở nói: "Táo mùa này thật sự rất ngọt, anh mau ăn đi, không đủ em gọt thêm"

Bạch Kiêu thu nĩa về, nhìn gương mặt phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh xanh lè, tâm tình anh rất tốt:"Ừ, hiếm khi em tới đây, còn để em chăm sóc anh, thật sự ngại"

"Em mới phải ngại, anh vì cứu em mới bị thương nặng như vậy"



Thấy cô lại muốn tự trách, Bạch Kiêu vội vàng nói:"Anh còn trẻ thân thể tốt, nếu em thấy áy náy thì tới thăm anh thường xuyên hơn, không chừng sẽ sớm hồi phục"

Ngôn Lạc Hi bật cười:"Em cũng không phải bác sĩ"

"Em còn giỏi hơn cả bác sĩ"

Ngoài cửa, Lệ Dạ Kỳ mặt đầy lửa giận, nhìn thấy bầu không khí anh anh em em trong phòng, còn có ánh mắt khıêυ khí©h của Bạch Kiêu, anh hận không thể lập tức xông vào, lôi cô gái chết tiệt kia ra ngoài, sau đó giấu ở nơi chỉ mình anh biết.

Mạc Thần Dật đứng bên cạnh, cảm giác lửa giận xung quanh tản ra gần như muốn cháy lan ra đồng cỏ, anh hạ giọng nói:"Thất ca, sao anh không vào đó tuyên bố chủ quyền đi?"

Lệ Dạ Kỳ quay đầu lại, mới phát hiện Mạc Thần Dật ở đây, anh còn không kịp xấu hổ, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, bất ngờ mất cảnh giác bị Mạc Thần Dật đẩy mạnh vào trong, anh loạng choạng đứng vững, trong lòng hận Mạc Thần Dật gần chết.

Tên khốn bác sỹ này, không báo thù thì thật có lỗi với chính mình, sớm muộn anh cũng sẽ trả thù.

"Các người nói chuyện vui vẻ". Mặc Thần Nghị khéo léo đóng cửa lại, đắc ý rời đi.

Người đàn ông nóng nảy như Thất ca, thì phải cần một thần trợ công giúp đỡ như anh, nếu không đến bao giờ mới hòa giải được với chị dâu?

Ngoài cửa chuyển động khiến Ngôn Lạc Hi chú ý, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ chỉ mang một chiếc dép đứng ở cửa, cô thờ ơ thu hồi ánh mắt, tiếp tục gọt táo.

Lệ Dạ Kỳ không ngờ bị cô phớt lờ, trong lòng tức giận sải bước tới, bàn tay tự nhiên đặt lên vai Ngôn Lạc Hi, cúi đầu nhìn Bạch Hiểu: “Anh Bạch, có phiền không nếu tôi đưa Hi Nhi về trước?"

Ngôn Lạc Hi chau mày, cô lắc vai, cố gắng hất cánh tay anh ra:"Bạch Kiêu và tôi còn chưa nói chuyện xong"

"Em tới lâu như vậy, sẽ quấy rầy anh Bạch nghỉ ngơi." Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, miễn cưỡng kìm lại sự bất mãn trong lòng.

Anh hơi nghiêng người về phía trước, lấy đi đĩa trái cây cô đặt trên đầu gối, vòng cánh tay qua eo cô, rồi ôm chặt lấy cô.

Bạch Kiêu lặng lẽ nhìn hai người:"Lạc Hi muốn ở lại, anh đừng ép cô ấy"

"Vậy sao?" Trong mắt Lệ Dạ Kỳ hiện lên tia giễu cợt, cô không muốn thấy anh, nhưng lại có thể tâm tân phục vụ Bạch Kiêu.

Chờ đã, tại sao? Từ khi anh bị thương, cô thậm chí chưa từng đến bệnh viện thăm anh, huống chi là gọt táo cho anh ăn, cô tàn nhẫn đến mức khiến anh ớn lạnh.

Hai người đàn ông im lặng nhìn nhau.



Ngôn Lạc Hi không muốn trước mặt Bạch Kiêu làm Lệ Dạ Kỳ mất mặt, cô đặt quả táo đã gọt dở và con dao gọt hoa quả xuống, lấy khăn giấy lau tay, nhẹ nhàng nói:"Xin lỗi, em quên mất thời gian trò chuyện quấy rầy anh nghỉ ngơi rồi, lần sau em lại đến gặp anh"

"Lạc Hi, em vừa hỏi vấn đề lập quỹ từ thiện, anh sẽ nhờ người hỏi thông tin cho em"

Bạch Kiêu vội vàng nói.

"Không gấp, anh nghỉ ngơi thật tốt, em đi trước" Ngôn Lạc Hi nhẹ nhàng gạt tay Lệ Dạ Kỳ đang ôm eo cô, cúi người lấy khẩu trang và mũ len, xoay lưng rời đi.

Lệ Dạ Kỳ lông mày thật sâu, nhàn nhạt nhìn Bạch Kiêu một cái, sau đó xoay người theo cô ra ngoài.

Sau khi đuổi kịp cô ở hành lang, anh đưa tay nắm lấy cổ tay cô, không tốn chút sức lực kéo cô vào phòng bệnh của mình, cô bị anh đẩy vào cửa, hơi thở nóng hổi tức giận phả xuống:"Cố ý?"

Ngôn Lạc Hi nói:"Tôi không hiểu anh nói về cái gì"

"Em cho rằng làm như vậy sẽ khiến tôi bỏ cuộc? Ngôn Lạc Hi, đừng quên, tên của em nằm trong hộ khẩu nhà tôi, chỉ cần tôi không đồng ý, em vĩnh viễn là vợ của Lệ Dạ Kỳ tôi"

Lệ Dạ Kỳ giận không kìm được, trái tim hoàn toàn bị tổn thương trước sự coi thường của cô.

Anh cho rằng mình có thể buông tay, kết quả phát hiện ra, anh làm không được, vô luận như thế nào cũng làm không được.

Ngôn Lạc Hi ngước mắt, tức giận trừng mắt nhìn anh:"Lệ Dạ Kỳ, rốt cuộc anh muốn gì?"

"Tôi muốn gì em không biết sao?" Lệ Dạ Kỳ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cô, trong đầu hiện lên hình ảnh cô cùng Bạch Kiêu chuyện trò vui vẻ, đã bao lâu rồi cô không cười với anh như vậy?

Vì sao cô có thể cười rạng rỡ như vậy trước mặt Bạch Kiêu, mà ở trước mặt anh, ngoại trừ lạnh lùng vẫn là lạnh lùng?

Anh càng nghĩ càng không cam lòng, khi Điền Linh Vân nói muốn thành lập quỹ từ thiện, anh mới hiểu ra, chuyện Phó Tuyền đã giáng xuống cho cô một đòn chí mạng.

Cô nhất quyết muốn tránh xa anh, không để lại bất kỳ khả năng nào giữa bọn họ, chỉ là vì sợ anh bị liên luỵ.

Tâm ý của cô, anh hiểu, nhưng anh không làm được, nhất là chuyện để cô rời xa anh!

Cho dù anh biết rõ, buông tay cô, cả hai sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, xiềng xích trong lòng cô cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.

Nhưng anh, không thể làm được điều đó!
« Chương TrướcChương Tiếp »