Chương 2 (1)

Y phục đệ tử màu xanh thẳm bao phủ dáng người thon dài, thân cao bảy thước, đường bờ vai cong vừa rộng lớn vừa mượt mà, thắt lưng quấn hai vòng vải thít chặt vòng eo tuyệt đẹp, chỉ cần đứng ở đây đã hiện ra phong thái tiên gia.

Bên trong đại điển, tất cả mọi người ngoại trừ Giang phu nhân, cho dù bối phận cao hơn Tiêu Cửu Từ cũng không khỏi đứng thẳng tư thế, bày ra phong thái tiên gia.

Cũng không phải vì Tiêu Cửu Từ là Đại sư huynh mà đối xử nghiêm khắc với người khác, là do chính anh tự mang ánh sáng, mọi người đứng trong ánh hào quang đồng loạt nghĩ không muốn thua kém.

Kiều Hàm cuối đầu nhìn xuống, chỉ thấy bàn tay đang đỡ mình lên không hề chạm vào mình mà dường như bị ngăn cách bởi một tầng không khí.

Chỉ thấy bàn tay đó thon gọn, sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ, còn nốt ruồi mọc ở khớp thứ hai của ngón trỏ mang đến một vẻ đẹp rách nát.

Đúng như mô tả trong tiểu thuyết, chỉ cần một bàn tay đã là tin vui đối với những người bị bệnh mê tay.

Theo lực lượng vô hình nâng lên, tầm mắt của Kiều Hàm cũng chậm rãi chuyển động. Chỉ thấy phát quan màu bạch ngọc phía trên một mái tóc cực kỳ đen, đuôi tóc đen như lụa thả xuống gọn gàng.

Không hổ là nam chủ nhà cậu, đến tóc cũng phát sáng, hố hố.

Cảm giác sắp gặp thần thượng khiến Kiều Hàm càng lúc càng phấn khích.

Ngay sau đó Kiều Hàm liền quên mất hô hấp.

Mặt như bạch ngọc, mắt tựa sao trời, góc cạnh rõ ràng, sạch sẽ trong trẻo, ngũ quan quyến rũ nam tính, cho dù chỉ một đường nét đơn giản thì cũng quyến rũ khó tả, vừa tuấn mỹ vừa anh khí, phản phất như thần khí do thần thượng cổ tinh tế điêu khắc, hoàn mỹ đến mức không thể tìm thấy một bộ phận cần phải điều chỉnh.

Kiều Hàm thề rằng không có khuôn mặt người nào ở thế giới cậu có thể bằng anh, cậu là thẳng nam nhìn thấy anh mà còn muốn ngừng thở, tinh thần hoảng hốt, xúc động đến mức muốn hét “chồng ơi" thật to.

Đây là nam chính Tiêu Cửu Từ.

Kiều Hàm mở to hai mắt, cảm giác được thân ảnh trước mắt lấp lánh, cơ hồ xúc động muốn rơi nước mắt.

Người mình yêu thích trong sách có thật so với tưởng tượng của cậu còn muốn tốt hơn. Cậu cảm thấy cuộc sống này thật đáng giá.

Nhưng ở đây, Tiêu Cửu Từ lại không chú ý đến dáng vẻ uể oải của Kiều Hàm, sau khi đỡ cậu đứng dậy thì chào Giang phu nhân, mỗi động tác đều rất bình tĩnh và lễ phép.

Giang phu nhân khẽ cau mày, trong lòng có dự cảm không lành: "Từ Nhi, con có ý gì?"

"Đệ tử trở về đã nghe nói chuyện này." Tiêu Cửu Từ từ trước đến nay đều kiên định kiềm chế, ôn nhu tao nhã, nhưng giờ phút này, sắc mặt lại nghiêm túc hiếm có.

"Việc này con đã chịu uỷ khuất, yên tâm, chưởng môn và sư phụ con đều đang bế quan, tạm thời ta sẽ là trưởng bối thay con làm chủ, sẽ không để kẻ lừa dối này làm đạo lữ của con.” Giang phu nhân nói thẳng.

"Đệ tử không có bị oan, sự tình không thể xử lý như vậy." Tiêu Cửu Từ không chút do dự nói. "Đệ tử và Kiều công tử đã ký hôn khế, cho dù không bái đường thì cũng đã là đạo lữ của nhau, cậu ấy không nên bị thẩm vấn như vậy.”

"Con nói cái gì!" Giang phu nhân tính tình không tốt, nghe được lời này liền trở nên nóng nảy.

Mọi người cũng bị sốc, hội trường lập tức trở nên ồn ào.

"Đại sư huynh, chẳng lẽ anh thật sự muốn thành thân với Kiều công tử?"

"Đại sư huynh, anh nghĩ gì vậy, cậu ta là thế thân người khác gửi đến, vị hôn thê ban đầu của anh chắc chắn là chị gái kiều Uyển của cậu ta. Cậu ta không chỉ lừa hôn hơn nữa còn là con trai, anh cũng không thích con trai sao anh lại che chở cho cậu ta!”

Kiều Hàm bỗng nhiên tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn lên.

Trong đại sảnh lộng lẫy ngồi không ít người, trưởng lão mặc y phục màu tím ngồi ở vị trí chính giữa, trên vạt áo có thêu pháp ấn bảo vệ cấp cao nhất, người búi tóc lên là chưởng môn phu nhân của Thanh Vân Tông, cũng coi là người nhìn Tiêu Cửu Từ trưởng thành.

Mà hai thiếu nữ vừa nói chuyện kia, đứng bên cạnh Giang phu nhân.

Thân phận của hai người cũng rất dễ phân biệt, người có đôi mắt đỏ như thỏ con là đích nữ của chưởng môn Giang Tố Vi, còn người có đôi mắt như lửa đang trừng mắt nhìn cậu là đệ tử thân truyền của chưởng môn, chị em tốt với Giang Tố Vi - Âu Toản Nhuế.

Mà nguyên nhân của sự việc này không thể không thể thoát khỏi bốn chữ “tâm sự thiếu nữ"

Kì thực khi chưởng môn đính hôn cho Tiêu Cửu Từ vợ chồng bọn họ không ý thức được vấn đề này.

Mãi về sau họ có một cô con gái, đại đệ tử lại trở thành người đứng đầu trong thế hệ tu sĩ trẻ tuổi, con gái mình cũng có vẻ yêu thích nên đương nhiên họ muốn nước phù sa không chảy ruộng ngoài..

Tuy nhiên, thể diện của tông môn vẫn rất quan trọng, hôn ước không thể vi phạm, lựa chọn duy nhất là căng da đầu nghênh đón vị hôn thê của Tiêu Cửu Từ.

Chỉ không ngờ người đến đây lại là một người con trai phẩm chất bất chính, tu vi còn thấp.

Điều này khiến Giang Tố Vi vốn đã không cam lòng lại càng thêm uỷ khuất, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, Âu Toản Nhuế không thể chịu đựng được nữa nên chạy đi điều tra, hy vọng nắm bắt được nhược điểm nào đó để trục xuất tình địch của chị em tốt của mình, kết quả liền phát hiện điểm kỳ quặc, vì thế nhanh chóng chạy đến tìm Giang phu nhân làm chủ.

Giang phu nhân nghe vậy, lập tức sai người đi áp giải Kiều Hàm tới, vừa lúc phu quân hồ đồ kia của bà đang bế quan, việc môn phái đều do bà quản lý, nên nhất định phải tạo cơ hội cho con gái mình.

Nhưng mà trăm triệu lần không ngờ tới khó khăn nhất lại ở chỗ người bị hại.

Sắc mặt Giang phu nhân khó coi: “Con cũng biết, cậu ta vốn có hôn ước với con trai của Tần gia nhưng vì một sự cố ngoài ý muốn, cậu ta lập tức hủy bỏ hôn ước, ngược lại cướp đi hôn ước của chị gái cậu ta với con.”

Lời này vừa nói ra, bốn phía truyền tới ánh mắt khinh thường.

Nhưng Kiều Hàn còn chưa nhập vai nên không có chút cảm giác nào, thậm chí còn muốn gật đầu đồng ý.

Đúng, nguyên thân kiêu ngạo, ương ngạnh, thấp kém không chịu nổi, lại không muốn tiến bộ, không chịu nổ lực tu luyện, chỉ muốn song tu với tu sĩ thiên tài để tiến giai. Không oan uổng gì hết, nhanh chóng kéo con người độc hại này khỏi nam chính của cậu đi.

Tuy nhiên, Kiều Hàm biết Tiêu Cửu Từ sẽ không làm như vậy. Anh là một người nguyên tắc và trách nhiệm từ trong xương cốt.