Chương 15

[Thứ mà quần chúng nhân dân thích nghe ngóng là cao cấp nhất, có ý nghĩa nhất]

[Xin cô cứ tiếp tục dung tục đi]

[Đừng bận tâm tôi sống chết thế nào]

Cố Chân: “Được rồi, bé rùa con.”

Sau đó cô lại tiếp tục tìm kiếm thông tin quần chúng nhân dân thích nghe ngóng nhất là “Án lệ video đàn ông loài người vận động theo số đông: Dương Đại Vĩ và ba vị kim chủ chơi 4P”

[...]

Ký chủ khác nếu không gọi nó là Phát Phát thì cũng là bố, chỉ riêng cô, cmn bé rùa con là cái quần què gì chứ?!

Con số may mắn như vậy mà lại bị sỉ nhục như thế, cô không thấy lương tâm mình cắn rứt tí nào à???

088 đã nghĩ đến chuyện hay cứ tắt máy rồi nhắm mắt làm ngơ cho xong, cũng may bà điên này chỉ xem một lát rồi thôi.

Vì cô đói bụng.

Sau đó Cố Chân phát hiện ra một chuyện khiến cô rất muốn tiếp tục tìm tòi nghiên cứu “bí mật của vũ trụ”: “chân tướng của thế giới” và “tương lai của nhân loại” —

Cả người cô giờ chỉ có đúng hai tệ rưỡi.

Tiền ở chỗ Dương Đại Vĩ và Tiêu San San còn cần một thời gian mới lấy lại được.

Hai tệ rưỡi dùng để ăn màn thầu cũng chẳng đủ no, lại càng không cần nghĩ tới chuyện tìm nơi ở.

Hiện giờ đứng tên cô chỉ có mỗi căn biệt thự dính đầy virus HIV trước mặt.

Nếu cho cô chọn, cô tình nguyện ngủ tại nhà ma có vòi nước nhỏ máu và con mắt lăn tứ tung trong game kinh dị còn hơn.

Ít nhất những thứ đó thấy được sờ được, thế cũng yên tâm hơn nhiều.

088 để ý thấy Cố Chân lặng lẽ nhìn tài khoản có hai tệ rưỡi và căn biệt thự trước mặt, trong lòng nó lại có chút thấp thỏm, chỉ lo bà điên này lại nổi điên lần nữa.

Nó vội khuyên nhủ: [Không sao đâu ký chủ, thiếu tiền chỉ là nhất thời thôi, bần cùng mới là cả đời...]

[À không, ý tôi là cô có bàn tay vàng như tôi đây thì chuyện kiếm tiền quá đơn giản!]

[Ví dụ như tìm kiếm vé số sẽ trúng thưởng hay cổ phiếu sẽ lên giá gì đó, rồi ngành nghề nào có tương lai nhất để đầu tư...]

088 vừa nói vừa bi ai, những lời dung tục như vậy lại phát ra từ miệng nó thật ư?!

Cố Chân cũng có chút bi thương: “Những thứ cậu nói có thứ nào mua được với hai tệ rưỡi không?”

088 im lặng một lát, [... Hay cô uống tạm mấy ngụm gió Tây Bắc cho ấm bụng đi đã?]

Cố Chân: “Cảm ơn cậu, bé rùa con trời đánh.”

[...]

Bé rùa con không biết nên nói gì nữa.

Cố Chân hít sâu một hơi: “Một cô gái tốt chí phải ở bốn phương, có uống gió Tây Bắc cũng không thành vấn đề!”

“Được! No rồi!”

“Giờ tôi cảm thấy toàn thân mình tràn trề sức sống! Có lật tung thế giới này lên cũng được!”

088 yên tĩnh như gà, không dám hó hé tiếng nào, chỉ sợ gió thổi cỏ lay cũng có thể kí©h thí©ɧ tâm trạng vốn đã không ổn định của cô.

Sau đó nó thấy cô lật đổ bức tường trước mặt.

[!!!]

088 kinh hoảng biến thành con gà rít quang quác, [Không phải chứ, cô làm thật đấy à?!]

[Không đến mức đấy! Thật sự không đến mức đấy đâu!!]

[Không phải chỉ là tiền thôi sao?! Để tôi nghĩ cách! Xin cô hãy nhận lấy bản hướng dẫn “Cách gây dựng sự nghiệp và trở thành tỷ phú với hai tệ rưỡi” này đi!]

[Bình tĩnh! Phải thật bình tĩnh!]

[Đừng xúc động mà!!!]

Với khả năng gϊếŧ xuyên game kinh dị của Cố Chân thì việc lật tung thế giới này cũng không phải chuyện gì khó.

088 sắp phát điên rồi, vì sao cái tên chú Sáu* chủ hệ thống kia lại ném một kẻ nguy hiểm tới vậy đến thế giới văn PO tầm thường không có gì lạ này chứ.

(*老六 – lão lục chỉ kẻ âm hiểm đứng sau ngấm ngầm ra tay)

Còn xách theo cả quả trứng xui xẻo là nó nữa?!

“Tôi đang rất bình tĩnh.”

Sắc mặt Cố Chân cực kỳ bình thản, thậm chí cô còn phân tích theo hướng triết học: “Thứ đáng lo không phải nghèo đói mà là sự bất bình đẳng, chênh lệch giàu nghèo là một mối nguy tiềm ẩn rất nghiêm trọng với xã hội của chúng ta, với tư cách là một thành viên của xã hội, tôi có nghĩa vụ giải quyết tai họa ngầm này.”

088: [? Chuyện này thì liên quan gì tới việc cô đang làm? Cô có cách khiến mọi người đều giàu lên sao?]

Cố Chân lại đá đổ một bức tường nữa rồi nhe răng cười đáp: “Tuy tôi không có cách khiến mọi người đều giàu lên nhưng tôi có thể khiến mọi người cũng nghèo giống mình!”

“Cái biệt thự này tôi đã không ở được vậy thì mọi người cũng đừng ở nữa!”

“Đây chính là bình đẳng!”

“Đây chính là đại đồng!”

[...]

Giờ phút này, Khổng Tử xốc lên nắp quan tài, bước tới với quyển “Luận Ngữ” trong tay.

Sau đó hệ thống nhìn thấy Cố Chân chụp ảnh bức tường rạn nứt và tìm kiếm chứng cứ Vịnh Nước Xanh dùng vật liệu kém chất lượng gây mối nguy tiềm ẩn, đột nhiên hiểu ra cô định làm gì.

Nhưng nó vẫn phải nhắc nhở một câu, [Cô đập vỡ tường nhà mình để làm chứng cứ thì không sao, nhưng làm hỏng tường nhà khác có phải không hay lắm không?]

Cố Chân: “Tôi không kiểm soát tốt sức mạnh thôi mà, con mắt nào của cậu thấy tôi đập vỡ tường nhà người khác hả?”