Chương 18: Cá heo biển 3

Khi anh nằm trên giường, tùy ý vén tóc mái lên, có một cảm giác hồ ly tinh đi ra để quyến rũ con người, trêu chọc đến nỗi không thể nói thành lời, rất gợi cảm và quyến rũ.

Chỉ là hồ ly tinh thực sự bị bệnh không nhẹ, quầng thâm mắt xanh đen, sắc mặt nhợt nhạt, gương mặt không che giấu được vẻ mệt mỏi.

Vì vậy hiếm khi hồ ly tinh có được vẻ đáng thương.

Nhiễm Tỉnh cầm miếng dán hạ sốt dán lên trán anh.

Cô cận một độ ở cả hai mắt, ngày thường không mang mắt kính, nhưng cận thị ít nhiều đã thay đổi thói quen sinh hoạt của cô, đôi khi cô vẫn vô thức cúi sát vào một thứ gì đó để nhìn.

Ví dụ như giờ phút này, hầu như là theo bản năng hơi khom lưng cúi người để dán miếng dán hạ nhiệt cho anh.

Mà khoảng cách càng ngày một gần, bầu không khí trở nên mờ ám.

Anh thì đang bị sốt, hô hấp trở nên nóng bỏng hơn.

Hơi thở nóng rực phả lên má cô, từng chút từng chút một, hơi hỗn loạn, và không đều đặn……

Hô hấp loạn như vậy……

Rất dễ để nghĩ đến một số miêu tả trong tiểu thuyết, trái tim rối loạn và hô hấp cũng rối loạn thêm……

Nhưng Nhiễm Tỉnh cảm thấy con người Phó Thần bình tĩnh thong dong như vậy, sao có thể rối loạn được.

Phó Tuyết Thần có lẽ rất nóng đến……khó chịu!

Nóng đến nỗi hơi thở có chút…… Dồn dập!

Nhiễm Tỉnh rối loạn suy nghĩ lung tung, dứt khoát lưu loát dán xong một miếng hạ sốt.

Phó Tuyết Thần đưa cánh tay lên, lười nhác nói: “Trên tay cũng dán mấy cái đi!”

Nhiễm Tỉnh giọng nói mềm mại trả lời: “Được!”

Sau đó lột miếng dán hạ sốt ra rồi dán lên cánh tay anh.

Dựa theo Nhiễm Tỉnh dự đoán, các học bá bận rộn cho việc học hành nên thân thể đương nhiên gầy yếu, nhưng bất ngờ, lúc Phó Tuyết Thần xắn tay áo ngủ lên, không ngờ cánh tay lại có cơ bắp rắn chắc.

Anh là tiêu chuẩn của da trắng lạnh, vì vậy ngay cả cánh tay cũng trắng, vì cánh tay trắng nên lông đen trên tay nhìn khá rõ.

Nhưng mà các chàng trai có lông là rất bình thường, ngược lại không lông sẽ giống với con gái.

Cô thờ ơ suy nghĩ, dán đại hai miếng dán hạ nhiệt lên cánh tay Phó Tuyết Thần.

Bầu không khí yên tĩnh nhẹ nhàng, ngay cả âm thanh Phó Tuyết Thần cũng dịu dàng theo, anh thấp giọng nói: “Còn có……Sau gáy.”

Nói xong thì xoay người, lộ ra phần gáy cho Nhiễm Tỉnh dán lên.

Suy nghĩ của Nhiễm Tỉnh bắt đầu có dấu hiệu bay hơi xa.

Cô nhìn Phó Tuyết Thần xoay người, bằng cách nào đó cô lại nghĩ đến màn biểu diễn cá heo trong công viên đại dương.

Những con cá heo đã thuần hóa được nuôi dưỡng và dụ dỗ bởi thức ăn của nhân viên, sau đó xoay cơ thể, rồi nhảy nhảy, vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn, đáng yêu đến rối tinh rối mù.

Làn da Phó Tuyết Thần đã trắng, mặc thêm đồ ngủ lụa trắng, giờ phút này anh giống như một con cá heo trắng thật lớn ở Trung Quốc.

Dưới sự hướng dẫn của miếng dán hạ sốt cô đưa, làm các động tác như vén tóc, nâng cánh tay, xoay người, chờ đợi.

Nghĩ như vậy, không hiểu sao lại có chút đáng yêu thế này.

“Làm sao vậy?”

Phó Tuyết Thần thấy miếng dán hạ sốt trong tay Nhiễm Tỉnh vẫn chưa được dán lên, khàn khàn hỏi.

Nhiễm Tỉnh không phải là loại người che giấu mọi thứ, ngược lại, cô nói chuyện rất thẳng thắn, thậm chí không dùng đến đầu óc, nghĩ đến cái gì thì nói cái đấy.

Phó Tuyết Thần vừa hỏi, cô liền nói cái suy nghĩ cổ quái này cho anh biết: “Tôi cảm thấy cậu giống một con cá heo trắng!”

Suy nghĩ nhảy nhót của cô gái này làm cho anh không thể theo kịp, anh rất mờ mịt "Hả?!".

Nhiễm Tỉnh cười một chút: “Thì…… Chỉ vì dán hạ sốt, bây giờ tôi kêu cậu làm cái gì thì cậu đều làm theo cái đấy.”

Được rồi!

Phó Tuyết Thần ghé vào trên giường, nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ cười ngây thơ hồn nhiên, nhẹ giọng dò hỏi: “Vậy cậu muốn làm người nuôi sao?”

Lời này của Phó Tuyết Thần rất trực tiếp, đơn giản thẳng thắn.

Bây giờ cậu nghĩ tôi là cá heo, vậy cậu có muốn trở thành người nuôi cá heo không?

Tôi rất ngoan, bảo đảm cậu nói gì thì tôi làm theo.

Thế này có khác gì đang nói: Vậy cậu muốn làm bạn gái tôi không?

Nhiễm Tỉnh nghe vậy, đôi mắt yên tĩnh như nước suối sạch sẽ hơi lóe lên, chỉ cảm thấy lời người này nói ẩn ý quá xa xôi.

Anh là cá heo biển, cô trở thành nhân viên nuôi dưỡng.

Chẳng lẽ Phó Tuyết Thần đang dụ dỗ mình?!

Nhiễm Tỉnh chăm chú bình tĩnh nhìn sang, Phó Tuyết Thần ghé vào trên giường, quay đầu lại nhìn cô.

Mái tóc đen mảnh khảnh của anh rơi xuống trán, che một nửa miếng dán hạ sốt.

Miếng dán hạ sốt ngu ngốc che trán của anh, nhưng không thể nào che giấu được khuôn mặt tinh xảo tuyệt vời của anh.

Anh ấy thực sự là một vị thần hàng đầu của nhan sắc, ngoại hình sạch sẽ, làn da trắng muốt, ngay cả khi bệnh tật dán một miếng dán hạ sốt rất ngu ngốc, nhưng vẫn có thể đẹp trai làm điên đảo tất cả mọi người.

A…

Vừa rồi chắc anh chỉ tùy tiện hỏi kế công việc tương lai.

Chỉ vì anh đẹp trai, vì thế ngay cả khi hỏi một dự định công việc tương lai cũng rất trêu người.

Nhiễm Tỉnh nghĩ như vậy, chợt nghiêng đầu suy nghĩ một chút về dáng vẻ mình chào hỏi cá heo rồi lắc đầu. Ngay sau đó, cô vừa dán hạ sốt lên cổ Phó Tuyết Thần, vừa nói "Người nuôi cá heo không phải công việc dự định cho tương lai của tôi.”

Tác giả có lời muốn nói: Phó Thần: Tôi không đáng yêu, không ngoan ngoãn sao? Vì sao không chịu nuôi dưỡng tôi.

Nói thật, cá heo trắng rất đáng yêu.