Chương 30: Hẹn hò 1

Phó Tuyết Thần có thời khóa biểu của Nhiễm Tỉnh, nên tất nhiên sẽ biết chiều nay cô học thể dục ở sân tennis.

Anh tan học xong lập tức đến đây thử vận may, không ngờ sẽ thật sự gặp được.

Cô gái nhỏ đang đánh tennis cùng bạn bè.

Bởi vì phải vận động, đương nhiên váy sẽ không còn phù hợp, nên buổi chiều cô đã đổi sang quần áo boyfriend style, áo thun trắng, quần jean rách, giày thể thao, dường như cô còn rất sợ nắng, không chỉ đội mũ lưỡi trai mà còn mặc thêm một cái áo khoác chống nắng màu trắng.

Nói là đánh tennis, nhưng thật ra chủ yếu là nhặt bóng tennis.

Rõ ràng kỹ năng của người đánh bóng cùng cô rất tốt, mỗi lần đều đưa bóng đến bên tay phải của cô một cách chính xác, thậm chí còn vì quan tâm đến cô mà bóng vốn dĩ là bay vù vù lại thành chậm rì rì, một chút sức lực cũng không có, sợ rằng cô sẽ không đón được bóng.

Cô gái nhỏ mỗi lần chạy lên, đều có thể đánh hụt một cách chuẩn xác, hoàn hảo tránh quả bóng tennis trước mặt, sau đó dùng đôi chân ngắn chạy tới nhặt bóng.

Kỹ năng đánh bóng kém như vậy, thành ra…… Có chút buồn cười.

Ban đầu Phó Tuyết Thần rất không phúc hậu mà bật cười thành tiếng, nhưng rất nhanh anh đã không cười nữa.

Bởi vì Nhiễm Tỉnh cũng không có chút oán giận nào khi phải đi nhặt bóng thường xuyên, ngược lại cô còn rất nghiêm túc cố gắng luyện tập.

Kỹ năng đánh bóng của cô, cũng từ không đón được một quả nào trở thành có thể đón được một hai quả.

Cô có tiến bộ, nhưng sự tiến bộ cũng tương đối thong thả.

Cô gái nhỏ Nhiễm Tỉnh này, đã lười nhác lại hay cáu kỉnh, bê chậu hoa đi một đoạn cũng sẽ ngại mệt, bây giờ luyện tennis dưới trời nắng nóng lâu như vậy tự nhiên sẽ mệt đến thở không ra hơi, nhưng cô lại một chữ cũng không than vất vả hay than mệt, đơn giản là không muốn nghĩ đến việc sẽ kéo chân bạn đồng hành của mình.

Phó Tuyết Thần có thể cảm nhận được sự ấm áp và tốt bụng ở cô gái này, cô đối với bạn bè của mình thật sự không kén chọn.

Phó Tuyết Thần cảm thấy cô gái nhỏ này khá tốt, cáu kỉnh lười nhác, nhưng cũng hiền lành tốt bụng rất hợp với tính tình của anh, vì thế ánh mắt vô cùng nóng bỏng, lập tức cảm thấy dáng vẻ nhặt tennis khắp sân của cô gái nhỏ cũng thật đáng yêu.

Tuy nhiên, anh cũng không đi đến quấy rầy, mà đứng ở ngoài lưới vây sân tennis, nhìn cô gái nhỏ đánh tennis hơn nửa giờ.

Đến tận khi cô đánh xong rồi nghỉ ngơi, lúc này Phó Tuyết Thần mới đi đến tìm cô.

Cô gái nhỏ thật sự mệt muốn chết, nằm liệt ở trên mặt đất không nhúc nhích, giống như một chậu hoa bị phơi khô không có hơi nước.

Phó Tuyết Thần ngồi xổm xuống, nhìn sang——

Sau khi vận động, khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn hồn nhiên vô tội của cô gái nhỏ đã thấm đẫm mồ hôi, gương mặt trắng nõn lộ ra cần cổ có một lớp phấn mỏng, tóc mái cùng tóc mai bị mồ hôi thấm ướt, trên mặt có vài lọn tóc mỏng tùy ý dính ở giữa trán và thái dương cô……

Nhìn thấy anh, cằm cô liền hơi hơi ngước lên, rồi liếc mắt nhìn sang.

Đập vào mắt anh chính là một khuôn mặt xinh đẹp lấm tấm mồ hôi và một chút phấn trắng, nhưng ánh mắt lại trong veo như nước suối sạch sẽ, vẻ mặt ngơ ngác, ngây thơ như một con thú nhỏ.

Trong nháy mắt tim Phó Tuyết Thần bị chọc trúng.

Nhịp tim của anh hoàn toàn không có trật tự, hô hấp lập tức trở nên nặng nề, đáng yêu đến mức sắp hít thở không thông.

Anh cảm thấy, trời ơi, cô gái nhỏ Nhiễm Tỉnh này không chỉ đáng yêu, mà còn rất gợi cảm!

Phó Tuyết Thần ngơ ngẩn, trong đầu bắt đầu hiện ra những suy nghĩ xấu xa nhưng cũng rất tốt đẹp, không nhịn được đi tưởng tượng ra cảnh mập mờ tươi đẹp nào đó trên gương mặt đầy mồ hôi và ửng hồng trông thật vũ mị phong tình này.

Ở trong đầu hiện lên những cảnh tượng như vậy, yết hầu Phó Tuyết Thần liền chuyển động, cơ thể cũng theo đó mà thít chặt lại.

Nhiễm Tỉnh cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy một đại soái ca ngồi xổm xuống trước mặt mình, cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, mà cô lại cảm thấy gần đây cô và Phó Tuyết Thần…… Tiếp xúc có hơi thường xuyên.

Vốn dĩ cô cũng không nghĩ rằng Phó Tuyết Thần sẽ tới tìm cô, nhưng người cũng đã ngồi xổm xuống trước mặt rồi, điều đó rất rõ ràng anh tới chính là để tìm cô.

Giọng nói giòn tan của Nhiễm Tỉnh vang lên: “Có chuyện gì sao?”

Giọng nói trẻ con vang lên bên tai, lúc này Phó Tuyết Thần mới hoàn hồn, hàng mi dài của anh cụp xuống như một chiếc quạt đã che giấu đi sự u ám và thâm trầm ở trong ánh mắt, lúc này anh mới nâng mi mắt lên lần nữa, cười đến vô cùng cao quý ôn hòa, giống như một giáo phái tiên phong đạo cốt, sạch sẽ thuần khiết đến rối tinh rối mù: “Nhiễm Tỉnh, có mệt không!”

Loại nói chuyện phiếm này……

Nhiễm Tỉnh cảm thấy cô và Phó Tuyết Thần như này rất không thích hợp, nhưng vẫn gật đầu giống như gà con mổ thóc: “Có, rất mệt.”