Chương 41: khuynh đảo 4

Nhiễm Tỉnh đã thay xong quần áo, một cái váy xếp ly màu hồng, lại tùy ý đi một đôi giày canvas màu đen, màu đỏ đen đơn giản lại kinh điển, khiến cho cô gái nhỏ càng thêm xinh đẹp đáng yêu.

Cô sau đó chải lại tóc một chút, rồi đứng dậy định ra khỏi cửa.

Nguyên Thiển dày dặn kinh nghiệm cảm thấy người dưới tầng chính là Phó Tuyết Thần, cẩn thận kiến nghị: "Cậu có muốn trang điểm một chút không?"

Nhiễm Tỉnh nắm tay chốt cửa, quay đầu nhìn về phía Nguyên Thiển, giọng nói ngọt ngào: "Mình trang điểm xinh đẹp đi từ chối lời tỏ tình của người khác, như vậy có thích hợp không? Mình cảm thấy xấu một chút cũng tốt, như vậy đối phương sẽ cảm thấy xấu như mình không xứng để theo đuổi."

Cô gái mười tám mười chín tuổi đối diện, mặt mày tinh xảo như họa, làn da mềm mại trắng nõn, trang điểm vào cũng thành vô địch.

Nguyên Thiển cười cười: "Nhưng mặt mộc của cậu cũng rất xinh đó!"

Nhiễm Tỉnh kiêu ngạo nâng cằm: "Đúng thế, dù sao mình ngoại trừ đẹp cũng không còn gì khác."

Đối với vẻ ngoài của mình, Nhiễm Tỉnh trước giờ đều rất kiêu ngạo.

Cô là người tự biết mình, biết tính cách bản thân không tốt, lười biếng, chỉ thích nằm nhà, không dễ ở chung, dù có chết cũng không chịu hối cải, người như cô, toàn thân không có ưu điểm, ưu điểm duy nhất đó là, vẻ ngoài xinh đẹp.

Đối với chuyện này, Nguyên Thiển hết chỗ nói.

Cô nàng Nhiễm Tỉnh này, thân mang một loại hơi thở kiêu ngạo: "Tôi thích cậu chán ghét tính cách của tôi nhưng lại say mê dáng vẻ xinh đẹp của tôi."

Lúc này Nhiễm Tỉnh đã ra đến cửa, nữ sinh ngoài cửa chỉ chờ tầm hai phút, cảm thán kinh ngạc một hồi: "Nhanh vậy sao!"

Nhiễm Tỉnh không để ý nói: "Tốc chiến tốc thắng."

Nữ kinh nghĩ đến đại thần kinh tài tuyệt diễm dưới tầng, ngay lập tức đồng tình: "Đúng vậy."

Cho dù là ai, đối với màn tỏ tình của Phó Tuyết Thần, cũng sẽ muốn bay nhào xuống.

Nhiễm Tỉnh nhìn ngọn nến trên tay nữ sinh, hai má phồng lên, đáy lòng tự thắp cho mình một ngọn nến.

Cô nghĩ, cái gã Ngô Sưởng này đầu có lỗ, chỉ toàn là những trò nhàm chán.

Cô đi theo nữ sinh xuống tầng, sau đó liền phát hiện, toàn bộ đèn trên hành lang và cầu thang trường học đều tắt, thay vào đó là ánh nến, trên đường đi xuống, có rất nhiều cô gái cầm trên tay cây nến đỏ, mỉm cười chờ cô bước xuống dưới.

Suy nghĩ của Nhiễm Tỉnh rối loạn muốn bệnh, cô nhìn ánh nến đỏ, bỗng sinh ra cảm giác khó hiểu như bị Hắc Bạch Vô Thường dẫn xuống địa ngục.

Cũng may cô ở tầng 4, cho nên chỉ đi xuống ba tầng, chứ không phải mười tám tầng địa ngục.

Xuống đến dưới tầng, trước mặt là một đám bạn học đang cầm nền, có nam sinh có nữ sinh, có cao có lùn, có béo có gầy, có người ở Đan Thanh cũng có người ở Lam Điền....

Những người này đều mang theo nụ cười chúc phúc, thấy Nhiễm Tỉnh đi tới, bọn họ như được huấn luyện từ trước mà từ từ tránh sang một bên mở ra một con đường.

Cùng lúc đó, máy bay không người lái trên trời cũng bắt đầu rải cánh hoa hồng.

Nhiễm Tỉnh nhìn cánh hoa hồng rơi lả tả trước mặt, ngẩng đầu nhìn máy bay không người lái trên không trung, nghĩ thầm, cũng may nhà Ngô Sưởng không tính là cực kỳ giàu, cô cảm giác nếu như có tiền, thả cánh hoa hồng không phải máy bay không người lái nữa, mà là trực thăng hoặc phi cơ.

Cánh hóa hồng bay bay trước mắt Nhiễm Tỉnh, nhẹ nhàng rơi xuống. Nhiễm Tỉnh theo bản năng đỡ lấy, sau đó vuốt vuốt cánh hoa mềm mại tiếp tục bước lên phía trước.

Ánh nến ấm áp cùng với cánh hồng bay đan dệt thành một bầu không khí lãng mạn.

Con đường trước mặt Nhiễm Tỉnh vẫn chậm rãi mở ra, cuối cùng hiện ra người Nhiễm Tỉnh nhìn cực kỳ quen mắt, phía trước là ba người bạn lúc trước cô gặp trong phòng Phó Tuyết Thần.

Trong biển hoa đèn đan xen, Phó Tuyết Thần thân mặc bộ tây trang màu đen đang đứng quay lưng về phía Nhiễm Tỉnh chờ đợi.

Chờ khi cô gái trong lòng bước đến, anh mới chậm rãi xoay người lại.

Ánh nến lay động, trên người Phó Tuyết Thần mặc bộ tây trang cao cấp, tóc được chải chuốt tỉ mỉ, anh ôm một bó hoa hồng kiên định đứng đó, ngũ quan tinh xảo, màu da trắng sáng, đẹp trai đến mức trông như thiên thần hạ phàm, cơ hồ lại tựa như Chân Nhân (*).

(*) Chân nhân ở đây chính là một từ dùng để chỉ những người tu hành đã đắc đạo.

Cảnh sắc xưa cũ tục tằng.

Thiếu niên lại đủ khuynh đảo chúng sinh.

Tác giả có lời muốn nói: Phó Tuyết Thần quả thực là loại nam sinh quê mùa nha!!!!

Cho dù đó là hoa, nến hay biển người, tất cả đều cho Nhiễm Tỉnh một cảm giác quê mùa không thể so sánh, nhưng khi người đứng trước mặt bạn là Phó Tuyết Thần, dù quang cảnh có cũ kỹ và bình thường đến đâu, đều trở nên sinh động và bất thường.

Phó Tuyết Thần mang theo một loại hơi thở làm mọi người kinh hãi.

Anh đứng một cách tùy tiện cũng đủ để làm cho thời gian tuyệt vời, huống chi anh nghiêm túc như vậy, vuốt tóc, trang điểm, mặc một bộ âu phục được cắt may khéo léo, cầm hoa hồng...