Chương 43: Thuần phục 2

Bầu không khí trong nháy mắt từ ồn ào chuyển sang yên tĩnh, âm thanh kim rơi bốn phía rõ ràng có thể nghe thấy, nhưng yên tĩnh như vậy cũng không đông cứng, ngược lại, trong yên tĩnh nổi lên cảm giác kích động và phấn khởi, tất cả mọi người ở đây đều kỳ vọng chứng kiến cảnh đại thần trong trường học tỏ tình thành công.

Nhiễm Tỉnh nhìn qua một vòng đám người yên tĩnh, lại ngẩng đầu nhìn Phó Tuyết Thần trước mặt, chỉ có một loại cảm giác bất đắc dĩ nồng đậm.

Nói thật, nếu cô gái da mặt mỏng bị hô lên một cái như vậy, không chừng bị lâm vào thế bí mà thật sự đồng ý.

Cũng may trái tim Nhiễm Tỉnh rất mạnh mẽ, cô là người vô cùng hết mình, cũng sẽ không cố kỵ cái gì.

Cô tiếp tục mở miệng, giọng nói trong trẻo ngọt ngào: "Lúc nãy, lúc tôi ở trên lầu, nghe bạn cùng phòng nói dưới lầu có người dùng hoa tươi để tỏ tình, lúc ấy tôi cảm thấy, hơn nửa đêm vừa có hoa tươi vừa có nến là để cúng tế sao?"

Dứt lời, bầu không khí vừa rồi còn mang theo xao động trực tiếp lạnh ba độ.

Từ "cúng tế" dùng để tỏ tình, cho thấy một điềm xấu mãnh liệt.

Nhiễm Tỉnh vừa thốt ra liền ý thức được không ổn, lúc từ chối lời tỏ tình của người khác, độc miệng như vậy hiển nhiên không đủ thân thiện.

Cô cảm nhận được bầu không khí trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt, cái đầu nhỏ lập tức kéo xuống, lông mi dài cũng nhẹ nhàng run rẩy vài cái.

Được rồi!

Cô hoàn toàn không giỏi trong việc đối phó với những tình huống như vậy.

Nhưng, ngược lại cô lại cảm thấy lúc từ chối nên hung ác còn tốt hơn so với dây dưa mập mờ không rõ.

Cô thật sự không có ý định bắt đầu, đương nhiên cũng không thể cho đối phương bất kỳ hy vọng nào.

Vì thế, cô lại một lần nữa nâng cằm nhỏ lên, giọng nói trong trẻo nhưng cực kỳ có lực xuyên thấu: "Phó Tuyết Thần, tôi tự nhận tiếp xúc với cậu mấy lần này vẫn duy trì khách khí và lễ phép giữa các bạn học, cũng không có cố ý mập mờ với cậu, nhưng nếu cậu hiểu lầm, vậy thật sự có lỗi. Phó Tuyết Thần, xin lỗi, tôi không thích cậu!”

Vừa đơn giản thô bạo vừa dứt khoát lưu loát từ chối một lần tỏ tình, Nhiễm tỉnh cũng không có nhiều cảm giác.

Cô cảm thấy nơi này không còn chuyện của cô nữa, định về lên douban xem đánh giá bộ phim điện ảnh《 The Shawshank Redemption 》.

Trên thực tế, ảnh hưởng của lời tỏ tình tối nay này đối với cô không lớn như bộ phim này.

Nương theo lời từ chối của Nhiễm Tỉnh, bầu không khí xung quanh trở nên cứng ngắc đến cực điểm.

Người ở đây đều đến để chứng kiến cảnh Phó Tuyết Thần tỏ tình thành công, tất cả mọi người ở đây hoàn toàn không thể tưởng tượng được Nhiễm Tỉnh sẽ từ chối.

Đó là Phó Tuyết Thần đấy, là giáo thảo, đại thần, học bá đó, là bản mặt của trường học đó...

Người con trai như vậy, một đống người sẽ đi lấy lòng, nhưng hiện giờ anh tỏ tình, thế mà lại bị từ chối, hơn nữa thậm chí lời tỏ tình của anh còn bị hình dung như từ “cúng tế" đến không đáng một đồng.

Hơn nữa, lời tỏ tình của Phó Tuyết Thần huy động nhân lực như thế, gần như có thể nói Phó Tuyết Thần đứng trước mặt toàn trường tỏ tình, nhưng mà trước mặt toàn trường anh tỏ tình bị từ chối...

Loại chuyện này, người bình thường làm sao chịu được, trái tim thủy tinh không chừng sẽ bị đả kích không gượng dậy nổi.

Bên kia, ba người bạn cùng phòng của Phó Tuyết Thần liếc nhau một cái, đều sợ hết hồn hết vía, lúc này đáy lòng bọn họ đều đang viết bản thảo suy nghĩ làm sao an ủi để Phó Tuyết Thần.

Thương Triều liếʍ liếʍ cánh môi khô ráo, đang định tiến lên trấn an vài câu thì Phó Tuyết Thần lại cười khẽ mở miệng: "Chẳng lẽ không phải cúng tế sao?"

Vẫn là giọng nói êm ái dễ nghe như đàn cello của anh, vẫn là giọng điệu lười biếng không chút để ý kia...

Trái tim Nhiễm Tỉnh không hiểu sao lại chấn động một chút, gần như là theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Đôi mắt đen láy của Phó Tuyết Thần nhuốm ý cười nhẹ nhàng, khuôn mặt thanh tú dịu dàng và bình tĩnh, vừa rồi lời từ chối của cô không đả kích đến anh chút nào, anh vẫn bình tĩnh thong dong như cũ.

Anh từ trên cao nhìn xuống cô, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt sạch sẽ như nước suối của cô, giọng nói ôn hòa lại cưng chiều: "Cậu không phải là tổ tông của tôi sao?"

Vẻ mặt Nhiễm Tỉnh ngơ ngác.

Phó Tuyết Thần thật sự muốn nghịch thiên, tục tĩu, quê mùa, lãng mạn anh đều có thể hold lại, còn làm nổi bật nhan sắc tuấn mỹ phi phàm như thiên thần của mình; tỏ tình bị từ chối, xấu hổ như thế anh cũng có thể hold được, anh còn phản kích xinh đẹp như thế.

Thật không hổ là đại thần trong trường học, EQ này khó ai có thể bới móc được.

Phó Tuyết Thần cười nhẹ, lớp trang điểm che đi màu xanh đen dưới mắt anh, cũng làm nổi bật vẻ đẹp yêu nghiệt thu hút như hồ ly tinh đang hấp thu tinh khí của anh. Đầu anh hạ thấp một chút, hô hấp nóng bỏng nhẹ nhàng phun lên má cô, giọng nói mang theo một chút trêu chọc và trêu tức: "Nhiễm Tỉnh à, tôi tỏ tình với cậu, cũng không có ý tứ gì khác, chính là muốn nói cho cậu biết, tôi thích cậu. Lúc trước tôi dùng đủ loại ám chỉ trêu chọc cậu cũng không có phản ứng, cho nên chỉ muốn trực tiếp nói cho cậu biết được.”