Chương 28: Sống không bằng chết

Nàng ra sức giãy dụa, mái tóc đen nhánh xổ tung đối lập với da thịt trắng nõn mềm mại tươi sáng, đồng tử tinh khiết tràn đầy hận thù, nước mắt trong suốt rưng rưng trong mắt không muốn rơi xuống, kiều nhan hoa lê mang vũ, quật cường không chịu thua.

Con ngươi đen của Tiêu Thần Hiên chặt mị, thân thể tuyệt mỹ ánh vào mắt, da thịt trắng nõn lõa ra ngoài làm thị giác hắn như bị đánh mạnh, ôn nhu lộng lẫy dưới ánh nến, trêu chọc thần trí của hắn, làm yết họng hắn khô khốc như bị lửa thiêu, đôi mắt trở nên u ám, hắn cảm giác máu toàn thân trở nên nóng rực, nhớ đến đêm tân hôn, hắn quấn lấy nàng đủ mọi tư thế, tư vị vui vẻ như vậy đến nay vẫn khó quên làm cho hạ phúc hắn khó chịu không cách nào kiềm chế.

Thân hình gầy guộc của Khinh Vân Nhiễm lộ hết ra ngoài, cả người ức chế mà run rẩy, nhớ lại cơn ác mộng kinh khủng, phút chốc như thủy triều dâng nhanh, hai tay mạnh mẽ chống đỡ người hắn, điên cuồng thét chói tai:

-Súc sinh! Buông ta ra…

-Đây cũng phải là lần đầu tiên, ngươi giả vờ trinh bạch làm gì?!

Tiêu Thần Hiên lạnh lùng cười, du͙© vọиɠ không cách nào giải phóng, khẩu khí trở nên ác độc, ngón tay di chuyển dưới than nàng nhưng nàng không chút vui thích, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ vặn vẹo, tâm tình không có do kích động.

Trong mắt Khinh Vân Nhiễm mờ đi, hai tay chống tại ngực hắn dùng sức cào xé, thét lên thảm thiết:

-Ngươi là ma quỷ sao? Lòng của ngươi, chẳng lẽ không cảm thấy chút đau đớn nào sao? Tại sao muốn làm người khác gia tăng thống khổ, nhìn vẻ mặt đau khổ của người khác, ngươi mới có thể thấy vui sướиɠ sao?

Mày rậm trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Thần Hiên nhăn lại, trái tim đột nhiên bị chấn động đôi chút, tức mà hét lớn:

-Ta rất thống khổ, tất cả đó đều do ngươi ban tặng mà ra!

Khinh Vân Nhiễm không kiềm được, nước mắt không ngừng rơi xuống, tiếng nói nghẹn ngào đau khổ, mặc kệ hắn có lý do gì cũng không có tư cách đối với nàng như vậy!

-Cút ngay! Ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng…

-Mắng đủ chưa?

Tiêu Thần Hiên lạnh giọng nói, trong mắt chứa đầy băng sương, mang theo lãnh ý thấu xương, hai tay nắm chặt bả vai nàng, âm trầm nói:

-Mặc ngươi nói cái gì cũng không cản được chuyện sắp tới. Tối nay ngươi không cản được đâu, ta muốn biến chuyện ngươi đang nghĩ trở thành hiện thực.

Thân hình cao lớn của Tiêu Thần Hiên đổ ập xuống, đem hai tay nàng trói chặt trên đầu, không kiêng nể gì sờ soạng, ánh mắt tàn nhẫn, du͙© vọиɠ nam tính muốn cướp đoạt bốc lên từ đáy mắt hắn, khát vọng khát vọng đến cực hạn thiêu đốt trong mắt hắn, trống ngực dồn dập, làm cho hắn cảm giác cực nóng.

Khinh Vân Nhiễm không giãy dụa nữa, mê man nhìn chằm chằm tấm màn trên đầu, đồng tử co rút lại, ánh mắt bắt đầu trống rỗng, đột nhiên nàng cười ha hả, tiếng cười vừa thê lương, vừa trong trẻo nhưng lại lạnh lùng.

Tiêu Thần Hiên có chút sửng sốt, tức giận trong mắt lóe ra nóng bỏng hơn, gương mặt lạnh lùng, nhanh chóng hóp chặt thắt lưng giải phóng ra, hung hãn đâm xuyên nàng.

-Không!

Khinh Vân Nhiễm kêu lên một tiếng đau đớn, đôi môi cánh hoa phấn nhuận tràn máu, không chút ướŧ áŧ, một cỗ xé rách làm nàng cực kỳ đau đớn.

Tiêu Thần Hiên cảm thấy nàng chật hẹp, động tác thô bạo mãnh liệt không biết ngừng, hồi lâu, hắn cảm giác dưới thân tựa hồ như chảy ra chút chất lỏng nhưng lại thấy không đúng, cúi đầu, con ngươi đen ngẩn ra, máu tươi đỏ sẫm chậm rãi chảy tới, hình ảnh máu tanh làm người khác cảm thấy kinh khủng!

Tiêu Thần Hiên cả người ngẩn ra, con mắt xẹt qua khủng hoảng, hắn nhanh chóng rời khỏi nàng, nâng tay bóp khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Khinh Vân Nhiễm, phẫn nộ kêu lên:

-Khinh Vân Nhiễm, đáng chết! Ngươi…

Con mắt Khinh Vân Nhiễm nửa mở nửa khép che đi con ngươi, không nói một lời.

Nhìn khuôn mặt gầy gò nhỏ nhắn của nàng không hỷ không bi, con mắt đen của Tiêu Thần Hiên hiện lên thần sắc phức tạp quỷ dị kèm theo sự tàn nhẫn không chút đau lòng, rung động, ra lệnh:

-Khinh Vân Nhiễm, ta cảnh cáo ngươi, không được ta cho phép, ngươi không được chết!

-Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho ta?

Thanh âm Khinh Vân Nhiễm mờ mịt, ánh mắt thẫn thờ nhìn không khí, như một linh hồn đã bị rút khỏi thể xác, vẻ mặt vừa trống rỗng vừa đau khổ.

-Ngươi muốn nghĩ cũng không được!

Tiêu Thần Hiên thốt ra, mày kiếm vắt lại, bực tức cắn răng, lạnh giọng cảnh cáo:

-Ngươi đợi ta cho tốt! Nếu như còn dám chạy trốn, ta sẽ chặt đứt chân ngươi!

Nói xong, hắn sửa sang lại y phục, thân ảnh cao lớn vội vàng hướng đi ra ngoài.

Lâm ma ma cùng vài nha hoàn vội vàng bước vào cư thất của Nam Phong viện, bà ta đã mấy năm nay không thấy ánh mắt Vương gia lộ ra sự khẩn trương như vậy rồi, trong lòng không khỏi nhớ tới cô nương Minh Nguyệt xinh đẹp động lòng người, bản tính Vương gia kiệt ngạo, hỷ nộ vô thường, chỉ có nàng mới làm Vương gia thoải mái.

Nhưng hồng nhan bạc mệnh, hai năm trước nàng bị ác tặc bắt cóc, làm vấy bẩn thân thể không cách nào rửa sạch, chết vô cùng thê thảm, từ đó về sau, bà ta chưa bao giờ thấy Vương gia cười, lại càng không để tâm tới phụ nữ.

Lâm ma ma phút chốc đẩy cửa ra, cấp bách bước vào, mấy nha hoàn theo ngay sau đó.

Không khí trong phòng tràn ngập mùi Long Tiên Hương, nữ tử vốn nằm trên giường nhưng sớm đã biến mất, chỉ còn lại cảnh mặt đất vô cùng bừa bãi.

Tâm trạng Lâm ma ma kinh hoàng, hoảng sợ kêu lên một tiếng, quay đầu phân phó nha hoàn, nói:

-Vương phi mất tích rồi, các ngươi mau đi tìm xung quanh xem. Ngươi… Mau đi thông báo cho Vương gia!

-Vâng ạ!

Tiểu nha hoàn cúi người, vội vàng đẩy cánh cửa chạy ra bên ngoài viện.

*********************

-Ngươi nói cái gì?

Hai mắt Tiêu Thần Hiên sắc bén, nghiến răng phẫn nộ nói, màu mắt đột biến, đen và sâu như sắp cắn nuốt ai, trên người phát ra khí tức lạnh như băng làm tâm người xung quanh sợ hãi.

-Hồi bẩm, hồi bẩm Vương gia, Vương phi biến mất rồi!

Tiểu nha hoàn Thu nhi đến thông báo quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ, thân thể cực kỳ run rẩy.

-Phụ nữ đáng ghê tởm này! Cư nhiên đem lời Bổn vương nói coi như gió thoảng bên tai, dám có gan chạy trốn!

Tiêu Thần Hiên rủa thầm một tiếng, bạc môi mím chặt, lửa giận trong mắt cuồng thiêu, bàn tay to quét ngang mặt bàn, chén trà cùng nghiêng mực trên bàn rơi xuống mặt đất, phát ra những tiếng chói tai.

-Vương gia bớt giận!

Trảm đình tỉnh táo lên tiếng khuyên can, chắp tay trầm giọng nói:

-Vương phi mất tích, không chừng là do có người bắt cóc!?

Nghe vậy, Tiêu Thần Hiên hít sâu một hơi, làm chính mình tỉnh táo lại, nhưng tức giận vừa mới qua lại bốc lên, nàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy thì chạy đi đâu? Nếu quả thật có người bắt nàng, vậy nàng…

Trong lòng suy nghĩ trăm thứ, càng nghĩ lòng lại càng loạn, phẫn nộ không kiềm chế hướng phía thị vệ, lạnh giọng quát:

-Nếu là như vậy, thị vệ khắp Vương phủ này thật vô dụng.

-Thuộc hạ đáng chết!

Chúng thị vệ quỳ xuống nói, bọn họ vẫn chưa phát hiện có thích khách hay kẻ trộm vào Hiên Vương phủ, nếu thật có người vào mà vô thanh vô tức không chút động tĩnh, đó nhất định là cao thủ tuyệt đỉnh, sợ rằng thân thủ phải trên cả Vương gia.

-Vương gia, người đừng tức giận quá mà mất đi sự tỉnh táo.

Trảm Đình ở bên thấp giọng nói, ngữ khí không kiêu ngạo lẫn không xu nịnh.

Nghe vậy, Tiêu Thần Hiên cũng biết mình nôn nóng quá mức, hắn phất áo, nhíu mày quyết định, rồi trầm giọng hạ lệnh xuống:

-Trảm Đình, truyền lệnh xuống, đóng kín toàn bộ cửa lớn trong phủ. Phái ba đội thị vệ lấy vương phủ làm tâm, xuất binh đi tứ phương lục soát kĩ càng, đào tung chỗ này lên cũng phải mang Vương Phi trở về.

Thuộc hạ tuân mệnh!

Trảm Đình quỳ xuống chắp tay nói, hắn ít khi thấy Vương gia lo lắng vì một nữ nhân, đủ để thấy trong lòng Vương gia, Vương phi cũng có vài phân trọng lượng. Việc này không nên chậm trễ, hắn lập tức phái ba đội thị vệ tìm kiếm.