Chương 5: Tay Em Có Lạnh Không?

Giản Thực cũng không quá quan tâm chỉ cần có áo mặc là đã tốt lắm rồi.

Chỉ là không ngờ anh lại gầy đến như thế mà cô thì lại béo hơn anh như vậy.

Ống tay áo được xắn lên tận khuỷu tay, phần dưới chỉ đủ che đi bộ phận nhạy cảm.

Kết quả là vừa mới ra khỏi nhà tắm, cô liền nhìn thấy anh đang đứng ở trong phòng ngủ. Anh mặc áo sơ mi, hai chiếc cúc áo đầu tiên đã được cởi ra làm lộ rõ xương quai xanh và yết hầu quyến rũ.

Khoảnh khắc này, cô cảm thấy anh trước nay đã là kiểu người lạnh lùng nhưng hiện tại lại cảm thấy anh có chút gì đó phong lưu vô cùng. Cô dời tầm mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Tôi tắm xong rồi.”

Sau khi cởi hết hai khuy áo xong, anh bước qua cô “Ừ”

Thật ra thì anh không muốn cởi hết các khuy áo đâu nhưng do trong phòng có chút bí bách. Bình thường anh thích mặc áo sơ mi màu sắc nhạt, tối giản thỉnh thoảng cũng mặc một vài kiểu ca-rô. Những lúc như vậy, trông lại lại càng sạch sẽ đến lạ thường.

Bình thường thì anh cũng sẽ cài hết nút áo từ nút đầu tiên nhưng như vậy cảm thấy giống như bị siết cổ vậy.

Cô cũng không quan tâm chuyện của anh nữa, chỉ sợ làm phiền đến giấc ngủ của cậu mợ ở phòng bên nên cô đưa máy sấy tóc ra ngoài phòng khách để tiện cho việc sấy khô tóc.

Lúc cô quay trở lại phòng thì anh vẫn chưa ra khỏi nhà tắm.

Cô bật đèn bàn lên sau đó lên giường ngủ trước. Đã lâu không ngủ trên chiếc giường này, cô cảm thấy có chút gì đó khác lạ, mặc áo của Trần Đạc cũng vậy. Cô trước nay chưa từng mặc qua áo quần của ai cả.

Chất lượng của cái ai này thật sự rất tốt. Ít ra thì cũng khiến cho cô cảm thấy tốt hơn so với mặc đồ ngủ của mấy năm về trước. Nhưng mà luồng khí của anh ở trong chiếc áo này sót lại cũng rất mạnh mẽ. Cũng có thể là do tâm lí của cô luôn có cảm giác như vậy.

Khi mảnh vải trên ngực cọ xát vào nụ hoa trước ngực tai của cô bất giác đỏ bừng lên.

Lúc đang chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân của anh đi ra. Anh đứng bên cạnh giường một lúc sau đó mới nhấc chăn lên để lên giường ngủ. Cô ngửi được hơi thở nóng ấm của anh cách đó vài centimet nhưng cô không ngoảnh lại.

Sau khi đèn ngủ tắt được một lúc, anh đặt tay lên người cô: “Tay em có lạnh không?”

Hơi thở của anh phả vào bên tai của cô trong lòng tự dưng có chút tê dại.

“Trần Đạc”

“Ừ”

Anh nhẹ nhàng trả lời. Cô đột nhiên không biết phải hỏi cái gì.

Tay chân của cô trở nên thật lạnh, lúc này, anh vươn bàn tay khô khốc của anh bao bọc lấy đôi tay mềm mại của cô. Bên tai nghe thấy hơi thở ấm áp ấy giống như có cảm giác của sự chờ đợi vậy.

“Nếu như anh chỉ muốn hỏi em tay có lạnh hay không…..” cô nói: “Vậy thì anh đừng ôm em.”

Trong đêm đông gió tuyết rơi tĩnh lặng như thế, chỉ nghe thấy tiếng hơi thở.

Anh nghe thấy tiếng tim của mình đập liên hồi. Lúc Giản Thực mở miệng nói trong tủ quần áo có đồ ngủ thì anh xoay người cô lại chặn lại đôi môi của cô, sau đó những ngón tay của họ lại đan vào nhau.

Môi anh dùng lực những tiếng thở hổn hển đan xen vào nhau thoát ra khỏi cổ họng, cô không chịu đựng được đinh lấy chân đá anh ra nhưng tiếc rằng cô bị anh kẹp chặt lấy. Anh vùi đầu vào hõm cổ của cô hôn lấy đôi môi của cô càng sâu hơn tiếng thở hồng hộc bên cạnh vang lên “Đừng động đậy.”

Lần đầu tiên cô gặp anh, cô cảm thấy anh chính là một người đoan chính nhưng cô cũng không chắc là anh có phải giả vờ đoan chính hay không.

Hai người đã nói chuyện với nhau qua Weixin một tuần, cả hai bên đều biết tên của đối phương, ngoài hình và nghề nghiệp của nhau.

Ngày đó cũng chỉ là vô tình thôi, cô bị bong gân đến bệnh viện, lúc đó cô ngồi xuống để cởi đôi giày ra.

Giản Thực chào một tiếng: “Bác sỹ Trần.”

Anh cũng chỉ lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.

Cứ như thể anh và cô không hề quen biết đến nhau.

Lúc đó mắt cá chân của cô bị bàn tay chai sạn của anh giữ chặt lấy khiến cô ngứa ngáy. Cô định né đi nhưng anh lại khàn giọng nói: “Đừng động.”

Chỉ riêng cái chi tiết nhỏ nhặt này đã khiến cô nhớ đến anh rất lâu, sau khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn thì hai người họ mỗi người một ngả, cô cũng không hề nhớ đến anh.

Nhưng hiện tại với cái cảm giác công kích mãnh liệt như vậy, cô có chút chống đỡ không nổi. Cô thở hổn hển, dưới mông ướt đẫm một bãi: “Trần Đạc…”

Cô vươn cánh tay ra đẩy đầu anh nhưng cái lực đó của cô cũng vô dụng. Anh cắn lấy cổ cô, hai tay anh thành thục cởi từng chiếc cúc áo. Thanh âm khàn khàn trầm đυ.c của anh: “Ừ”

Đó là áo của anh mà cô đang mặc lên trên người anh khá là hiểu rõ và dễ dàng cởi nó ra. Bên trong cái gì cô cũng không mặc, cái hiểu biết này càng làm cho nhịp tim của anh đập liên hồi. Anh mυ"ŧ mạnh vào bờ vai mong manh của cô, còn cô thì đưa tay luồn vào mái tóc của anh.

Tiếng rêи ɾỉ mãnh liệt của cô làm cho anh không thể khống chế được bản thân, anh cắn mạnh vào nụ hoa đã cương cứng lên của cô. Da đầu của cô bị kí©h thí©ɧ đến tê dại. Anh nhanh chóng liếʍ qua liếʍ lại nụ hoa.

“A…….”

Thật ra anh còn muốn làm nhiều hơn một chút nữa nhưng anh không muốn cô sợ hãi nên anh hôn nhẹ lên cổ cô, tìm kiếm đôi môi mềm mại ấy mà gặm nhấm.

“Giản Thực”

“Hả”

Trang phục đã bị cởi bỏ, tay của anh đã dời xuống phía dưới, vừa mυ"ŧ cơ thể cô vừa thở ra hơi khàn khàn: “Anh làm em được không?”

Không có bao, như vậy có làm được không?

Ham muốn đó đã khiến giọng của cô lạc đi rất nhiều “Vẫn còn ở nhà của cậu mợ.”

“Anh biết.” anh không muốn làm ồn lên nên chỉ đè cô xuống, anh không khỏi nhớ đến những giấc mơ buồn cười mà anh đã từng mơ.

Anh không phải thích cô từ ánh mắt đầu tiên nhưng mỗi lần nhìn thấy cô anh đều hi vọng cô thuộc về anh. Chỉ riêng anh mà thôi.

Cái yêu cầu này có vẻ rất là quá đáng nhưng anh có vẻ không thể nào kiểm soát bản thân được. Anh chạy đến thành phố Tuy để bình tĩnh lại nhưng dường như điều đó chẳng khiến anh thấy nhẹ nhõm chút nào.

“Anh sẽ nhẹ một chút, em đừng lên tiếng.”