Quyển 1 - Chương 6

Thất Nương ôm chú chó nhỏ tránh trong

rừng chờ đoàn người đi qua, bỗng nhiên phía trước một chiếc xe ngựa dừng lại, xe sau không thể tiến lên, lại không rõ nguyên nhân, những người

phía sau đang định tiến lên hỏi, phía trước bỗng truyền đến một tiếng

kêu thất kinh: “Không hay rồi, lão gia bị rắn cắn!”

Cả đoàn người xôn xao, mọi người xuống xe xuống ngựa tụ lại về phía xe ngựa kia, hỏi han:

“Lão gia có bị nặng lắm không? Rắn có độc không?”

“Rắn gì vậy? Có độc hay không?”

“Tại sao rắn lại ở trên xe? Lên từ lúc nào vậy?”

………

Thất Nương đang muốn nhân lúc loạn xạ thế này mà đi qua, chợt nghe trong tiếng ồn ào một thanh âm sang sảng lo

lắng nói: “Đại nhân, có lẽ là rắn độc, phải nhanh hút độc rắn ra, để

ta…..”

Một âm thanh trầm thấp ngắt lời của hắn:

“Không được, rắn này chưa biết là loại nào, vạn nhất là kịch độc chẳng

phải hại cả ngươi sao.”

Giọng nói sang sảng kia còn muốn nói gì nữa, nhưng lão gia của hắn không cho phép.

Có vẻ như vị lão gia này tâm địa không tồi.

Người nọ đành phải nói: “Nếu không, ta cưỡi ngựa đưa ngài vào thành tìm đại phu?”

Lão gia kia trầm ngâm nói: “Được, Giang Kiếm đi dẫn ngựa lại đây, ta cùng Thuận Phong đi trước.”

“Nếu ngài không muốn chết nhanh hơn thì

đừng làm bừa.” Một giọng nói trong trẻo lọt vào tai mọi người. “Cưỡi

ngựa chỉ làm cho độc phát nhanh hơn thôi.”

Vốn dĩ Thất Nương gặp những người này

không một ai biết xử lý cấp cứu cho vị lão gia kia, nghĩ thầm rằng số

ông may mắn, gặp được bản cô nương, xem ông lòng dạ không tệ, vậy thì

cứu ông một lần đi, nghĩ vậy liền mở miệng ngăn trở.

Tất cả mọi thanh âm ồn ào đều tĩnh lặng

lại, mọi người nhìn về phía sau, chỉ thấy một thiếu nữ thanh tú ôm một

con chó nhỏ đứng ở giữa đường.

Một người cao lớn, lưng hùm vai gấu, mặt

mày ngăm đen tầm hai bảy hai tám tuổi rẽ đám người đi ra, nhìn kỹ từ

trên xuống dưới đánh giá Thất Nương. Cô gái này tuy y phục thô lậu,

nhưng lời nói và khí độ lại tuyệt đối không giống thôn phụ nơi sơn dã.

Không khỏi cảm thấy có điểm khả nghi:

rừng núi hoang dã, một nữ tử một thân một mình……. Nhưng lúc này đang

trong tình huống nguy cấp, không thể suy nghĩ nhiều, hắn dùng ánh mắt

sáng quắc nhìn Thất Nương: “Cô nương có thể giải độc rắn?” Đúng là thanh âm sang sảng ban nãy.

Thất Nương gật đầu.

“Cô nương nắm chắc mấy phần?”

“Không nói mười phần, nhưng bảy, tám phần thì có thể.”

“Được, nếu cô nương cứu được đại nhân nhà ta, nhất định sẽ có đáp tạ hậu hĩnh.” Hắn tuy biết để một nữ tử lai

lịch bất minh đến cứu đại nhân không khỏi có phần không ổn, nhưng lúc

này cứu đại nhân quan trọng hơn, không quản được nhiều, cũng chỉ có thể

đi từng bước, xem từng bước, tóm lại chính mình cẩn thận nhìn chằm chằm

đề phòng cũng không sợ nàng ta giờ trò gì được.

Trong xe ngựa có một nam tử mặc hoa phục

đang nằm, nhìn qua tuổi trạc tứ tuần, tướng mạo tuy rằng tuấn tú nhưng

tóc đã ngả hoa râm. Dưới chân, ống quần cuộn lên để lộ miệng vết thương

ngay bên dưới cẳng chân.

Thất Nương nói: “Tìm cho ta hai dải dây

băng vải, nước sạch, dao con đã hơ qua lửa cùng một nhánh cây khô lớn

bằng kích cỡ vết thương lại đây.”

Thuận Phong còn sợ nàng là một cô nương,

có nhiều cố kỵ sẽ không tiện nhìn trực tiếp da thịt nam tử, nhưng thấy

nàng thần sắc như thường, trong lòng lại cảm thấy nghi ngờ, nhưng vẫn

quay đầu lại phân phó một người phụ nữ lớn tuổi gọi là Bùi Nương đi

chuẩn bị các thứ, còn chính mình vẫn ở bên đại nhân một tấc không rời.

Thất Nương nói: “Đầu tiên phải buộc một

dây vải ở phía trên vết thương nhằm trì hoãn nọc độc lan đi khắp cơ

thể.” Vừa nói vừa đem mảnh vải buộc lại phía trên cách miệng vết thương

chừng một tấc, lại buộc thêm cả bên dưới vết thương, là để chặn nọc độc

khỏi chảy ngược theo tĩnh mạch hay bạch huyết, nhưng Thất Nương không

dám buộc quá chặt, sợ ảnh hưởng đến sự cung cấp máu tới tứ chi, thời

gian quá dài sẽ khiến bên chân bị thương dễ bị hoại tử, đôi khi lâm vào

tình trạng nguy hiểm phải cắt bỏ, nàng vừa làm vừa giảng giải đơn giản

cho mọi người nghe.

“Nếu buộc quá lâu, dễ khiến chân bị tắc

mạch máu dẫn đến hoại tử, nếu phát hiện chân có biểu hiện tím tái sưng

lên do tắc mạch máu, đem băng vải nới lỏng trong chốc lát, sau đó lại

buộc lại.”

Thuận Phong nghe có chút không hiểu, nhưng thấy nàng nói được đạo lý rõ ràng, băn khoăn lúc trước cũng bớt đi được vài phần.

Buộc chắc băng vải xong, Thất Nương dùng

nước sạch rửa sạch sẽ xung quanh miệng vết thương, kiểm tra: “Còn may,

miệng vết thương không lưu lại răng nọc bị gãy.”

Rồi nàng ngẩng đầu lên nói với Thuận Phong: “Việc kế tiếp ngươi làm.”

Thì ra việc tiếp theo là mở miệng vết thương bài trừ nọc độc. Thất Nương sợ máu, không dám làm.

“Rạch dao dọc theo vết răng rắn cắn, đem

miệng vết thương mở ra.” Thất Nương đo một li chiều dài cùng bên trái

bên phải, “Rạch một đường hình chữ thập trên da, không rạch quá sâu.”

Đem miệng vết thương mở ra, Thất Nương

hướng dẫn Thuận Phong dùng hai tay ấn dọc theo hướng vết thương ép nọc

độc ra ngoài, quả nhiên từ miệng vết thương chảy ra máu lẫn nọc độc màu

tím tái hôi tanh.

“Làm như vậy chừng hai khắc (1 khắc = 15 phút), ít nhất phải cho đến khi máu chảy ra có màu đỏ tươi mới thôi.” Bên cạnh có một thiếu niên trẻ tuổi nóng nảy lập tức kêu lên: “Cái gì, còn phải

ép lâu như vậy? Ta hút ra không được sao?” Bắt gặp lão gia trừng mắt

cảnh cáo, hắn lập tức ngậm miệng lại.

Thất Nương mỉm cười: “Nếu như miệng ngươi bị thương hay xây sát gì đó thì sao? Cho nên không được làm như vậy.”

Thuận Phong lập tức nói: “Miệng ta không bị gì, để ta hút nọc đi.”

Thiếu niên trẻ tuổi còn muốn tranh, Thuận Phong quát: “Giang Kiếm, câm miệng.” Lại hạ giọng nói: “Cô nương, để ta.”

Lúc này, Lưu lão gia nhịn đau mở miệng:

“Có thể nguy hiểm.” Thất Nương nói nếu cẩn thận cũng không sao, ông ta

mới không ngăn cản nữa.

Nàng lại sai người đem nước sạch đến, dạy hắn cách hút nọc độc xong nước miếng phải nhổ hết ra, súc lại miệng

bằng nước sạch, lặp lại nhiều lần, cho đến khi máu trở lại sắc hồng tươi mới thôi.

Làm xong, tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thất Nương nói: “Còn có một việc cuối

cùng, đem nhánh cây khô châm lửa đốt miệng vết thương, hơn nữa phải đốt

cho đến khi da thịt tại miệng vết thương biến thành màu trắng mới thôi.”

Một tiểu nha đầu đứng phía sau Bùi Nương, ước chừng mười hai tuổi, thấy cảnh cấp cứu này sắc mặt đã trở nên tái

nhợt, lại còn nghe được còn phải dùng lửa đốt miệng vết thương, mọi

người đã sắp té xỉu, khẽ nói: “Lão gia nhất định sẽ rất đau.”

Thuận Phong cũng mở miệng hỏi thay nghi hoặc của mọi người: “Nọc độc không phải đã hút hết ra rồi sao?”

Thất Nương giải thích: “Làm như vậy mới

có thể tiêu trừ protein của nọc rắn tại miệng vết thương. Protein trong

nọc rắn nếu còn dư sẽ ức chế tiểu cầu kết lại, có thể gây ra hiện tượng

máu đông làm tắc động mạch.” Thấy mọi người có vẻ không hiểu gì, nàng

đành đơn giản nói trắng ra: “Rắn cắn nhất định sẽ lưu lại một chút nọc

không thể tiêu trừ được ở miệng vết thương, nếu không đốt để tiêu trừ,

về sau tất sẽ có di chứng, nếu nghiêm trọng có thể gây ra bại liệt.”

Một nam tử vóc dáng nhỏ con trong đám

người lên tiếng: “Khó trách, cha vợ ta khi bị rắn cắn rõ ràng đã giải

độc rồi, cuối cùng vẫn nằm liệt, thì ra là do vậy.”

Lưu lão gia không đợi mọi người ý kiến gì, mở miệng: “Thuận Phong, ngươi làm đi, ta chịu được.”

Thuận Phong châm lửa dí vào miệng vết

thương, Lưu lão gia cắn chặt răng không kêu một tiếng, Thất Nương cũng

giống như mọi người, quay đầu không dám nhìn.

Làm xong, Thuận Phong đầu đã đổ đầy mồ hôi.

Thất Nương lại dặn Lưu lão gia uống nhiều nước trà..vv…

“Tốt lắm, hiện tại đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần vào thành tìm đại phu là ổn.”

Bùi Nương mừng rỡ: “A di đà phật, ông

trời phù hộ.” Bà tiến lên nắm chặt tay Thất Nương, thành tâm nói: “Bà

lão ta đây không có gì để tạ ơn ngươi được, chỉ có nghề may vá, cô nương nếu không chê, ta sẽ may hai bộ xiêm y tặng cho cô, xin hỏi nhà cô ở

đâu? Làm xong ta sẽ đưa đến cho cô nương.”

Tiểu nha đầu kia cũng gật đầu lia lịa: “Song My cũng đến hỗ trợ, nhất định phải đáp tạ cô nương.”

Mọi người còn lại cũng xông về phía

trước, chen chúc tiến đến không ngừng cảm tạ khiến Thất Nương kinh ngạc, xem chừng vị lão gia này rất được lòng người.

Thuận Phong chen vào nói: “Đại nhân còn

phải dùng thuốc, mọi người yên lặng chút. Cô nương y thuật tốt, không

bằng chúng ta cùng vào thành, ở trên đường có gì giúp đỡ chiếu cố lão

gia nhà ta một chút, về sau nhất định tạ ơn cô nương thật hậu.”

Bỗng nhiên phía sau vang lên một tiếng

hét chói tai, là Song My. Thất nương quay đầu lại liền thấy Song My ngã

ngồi trên mặt đất, đôi mắt mở to hoảng sợ nhìn chó con. Con chó nhỏ mặt

hung dữ, bốn chân trụ tại chỗ, răng nanh trắng nhe ra hướng Song My gầm

gừ, tựa hồ như tất cả lông mao trên người nó đều dựng đứng, ngay cả Thất Nương cũng chưa từng thấy nó hung dữ như vậy.

Thất Nương tò mò hỏi: “Song My, ngươi làm gì nó vậy?”

Song My ủy khuất nói: “Ta chỉ là muốn ôm nó một cái mà thôi.”

Bùi Nương từ trên xe ngựa nhìn ra: “Nha đầu, có chuyện gì thế?”

Song My đáp lời: “Không có gì, bị con chó nhỏ dọa một chút thôi.”

“Mày cứ hung dữ như vậy, coi chừng sau

này ta sẽ không cho mày đi theo nữa.” Thất Nương ôm bụng cười, “Còn

không mau đến đây.” Chó con lúc này mới bước đi, chui vào lòng Thất

Nương, thu hồi vẻ hung dữ ngoan ngoãn nằm yên trong ngực nàng.

Song My hâm mộ: “Nó thật nghe lời cô.”

Thuận Phong đứng bên cạnh suy nghĩ, không nói gì.

Bùi Nương lại ở phía sau kêu lên: “Song My, đừng nghịch chó nữa, còn không nhanh lên xe!”

Thuận Phong đưa Thất Nương cùng vào

thành, Thất Nương vốn định từ chối, nhưng mấy ngày trên núi quả thực rất nhàn rỗi nhàm chán, nghĩ thầm rằng vị lão gia này tính tình không tồi,

ta nếu có ân với ông ta, vạn nhất ta có việc ông ta nhất định không mặc

kệ, vì thế gật đầu đáp ứng, cùng lên xe ngựa của Lưu lão gia.

Xe ngựa chuyển bánh, Thất Nương ôm chó

con ngồi cạnh Thuận Phong, tay vô thức vuốt ve chú cún, vuốt qua vuốt

lại, con cún xem chừng rất thoải mái, đôi mắt nhanh chóng nhắm lại lim

dim.

Thuận Phong nhìn chằm chằm con chó nhỏ, làm bộ lơ đãng hỏi: “Cô nương từ đâu có nó?”

Thất Nương ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này mới hiểu ý: “Ngươi nói chính là nó? Nó đói bụng đi kiếm ăn, không ngờ lạc đến nhà ta.”

Thuận Phong lúc này mới từ từ nói: “ Cô

nương chẳng lẽ thật sự nghĩ nó là một con chó nhỏ bình thường?” Hắn

ngừng lại một chút, “Nếu ta không nhìn lầm, nó hẳn là sói lai với chó

nhà sinh ra?”

Chó lai sói? Thất Nương ngẩn ngơ, cúi đầu cẩn thận nhìn kỹ, nhưng nhìn thế nào cũng vẫn thấy chỉ là một con chó

nhỏ bình thường có bộ lông màu cát mà thôi.

Nàng đem con cún giơ lên, quay trái quay

phải xem xét cũng không thấy gì đặc biệt: “Chẳng nhìn ra có gì khác cả.” Chú chó con bực bội kêu lên hai tiếng, cố gắng thoát khỏi tay nàng chui lại vào l*иg ngực.

Thuận Phong quan sát Thất Nương cùng con chó nhỏ, lại nói: “Hơn nữa, tám chín phần nó là nòi sa lang.”

“Sa lang?” Sa lang là một loại sói sao?

Thuận Phong cùng Lưu lão gia ánh mắt ngầm trao đổi: “Người trong thiên hạ có ai không biết da lông sa lang ngàn

vàng khó đổi, cô nương chẳng lẽ không biết?”

Thất Nương đáp: “Ta một nữ tử khuê các làm sao có thể biết nhiều chuyện thiên hạ?”

Lúc này Lưu lão gia chậm rãi mở miệng: “Ở biên cương, nơi ranh giới giữa sa mạc và thảo nguyên có một vùng băng

lạnh, gọi là sa châu.

Nơi đó dày đặc mây mù tụ tập, quanh năm

suốt tháng đều khó thấy mặt trời, cho nên khí hậu băng giá lạnh lẽo,

thiên nhiên khắc nghiệt.

Nơi này sinh trưởng một loài sói, so với

sói ở các nơi khác mạnh mẽ hung hãn gấp bội, thậm chí có thể so được với loài hổ báo hung mãnh, sói nơi đó gọi là sa lang. Sa lang khi còn nhỏ

có bộ lông màu xám, sau khi trưởng thành chuyển thành màu bạc, vô cùng

xinh đẹp, hơn nữa lông của nó lại mềm mại và giữ ấm rất tốt, cho nên rất được các nhà giàu quý tộc ưa thích, nhưng loài sói này rất khó săn

được, cho nên hiện tại có thể nói nó là vô giá, ngàn vàng khó mua.”

Thất Nương nghe kể, nhíu mày: “Hổ không

có ý hại người, người lại cố tình hại hổ.”. Nàng lại ngạc nhiên: “Nếu nó sinh trưởng tại nơi xa xôi như vậy, tại sao lại xuất hiện ở nơi này,

sinh sản tại nơi này? Thuận Phong đại ca, người chắc đã đoán nhầm rồi.”

Thuận Phong không phản ứng gì, tiếp tục

nói: “Bởi vì sinh trưởng trong hoàn cảnh khắc nghiệt, nó có sự cảnh giác rất mạnh mẽ, sói con ngoại trừ mẹ nó ra, ngay cả đối với sói bố cũng là dùng răng nanh để đề phòng đối phó.

Vừa rồi nhìn thấy bộ dáng hung dữ của nó

đối với Song My, ta mới nghĩ đến nguồn gốc của nó, lại thấy bộ lông của

nó không phải thuần màu xám cho nên mới đoán rằng nó là lai tạp sinh

ra.” Rồi bỗng nhiên đột ngột hỏi: “Cô nương cho rằng ta nói đúng không?”

Thất Nương đang nghe đến nhập thần, chợt

nghe hắn hỏi như vậy, cười nói: “Ngươi hỏi ta thật vô ích, ta đâu phải

thợ săn?” Trong lòng bỗng dưng lại hi vọng con cún nhỏ này đúng là do sa lang sinh ra.

Tâm tư của Thất Nương không phải tham lam bộ da của nó, mà là nghĩ đến bản thân mình vốn yếu ớt trói gà không

chặt, nếu có thể có một con chó săn như vậy, sau này huấn luyện nó thật

tốt, còn ai có thể khi dễ mình được?

“Cô nương còn muốn nói gì không? Nếu cô

nương là người bình thường, làm sao có thể có được sa lang quý như vậy?

Ngươi rốt cuộc là do ai phái tới?”

Thuận Phong âm thanh lạnh lùng, lời cuối cùng đã không còn chút khách khí.