Quyển 3 - Chương 1

Tây Hòa năm thứ tám cuối hạ đầu thu, truyền ra tin Lưu gia tiểu thư

tại Bách Hoa yến đính thân với Thiếu tướng quân Hắc Giao quân ngã bệnh,

nghe nói bệnh tình không nặng, chỉ là không thể gặp được nhiều người,

Thiếu tướng quân muốn cho nàng một hôn lễ trọng đại nên không chấp nhận

đem hôn sự làm qua loa, vì vậy hôn sự hai người tạm thời hoãn lại.

Lưu Trường Khanh giấu kín chuyện Lưu Thành Hề, thương thế dần lành

lại, Lưu Thành Hề trở lại thương hội ám tự của Lưu gia, bọn tiểu nhị

phát hiện thiếu chủ mới trở lại bỗng dưng trở nên trầm mặc ít nói.

Hắn mọi việc đều nỗ lực cố gắng, đồng thời ra sức đề bạt những người ngoài họ tộc.

Cố gắng của hắn được những thuộc hạ không trong họ tộc ủng hộ, nhưng

những người trong tộc lại kịch liệt phản đối, hắn vô thanh vô tức từ

trong thương hội bắt được vài tên sâu mọt người trong gia tộc, trong đó

có cả người ở những chi họ tộc phản đối kịch liệt nhất, việc này khiến

tất cả mọi người trong tộc đều không còn lời nào để nói.

Dọn sạch chướng ngại xong, hắn bắt đầu thật sự nắm giữ thực quyền của thương hội ám tự.

Vưu Tiên về đến Cao thành Vũ Đô đất phong của Triêu Huy thân vương

Tây Lũng quốc đã được sáu ngày, hắn theo sắp đặt của Lý Mộ đem Thất

Nương đến ở một tòa biệt viện bên ngoài vương phủ.

Lý Mộ bận xử lý sự vụ nên vẫn chưa có thời gian đi gặp Thất Nương,

hôm đó hắn gọi Giang tổng quản ở biệt viện đến hỏi về tình trạng của

nàng.

“Nàng thực sự chưa từng nói yêu cầu muốn gặp ta?” Lý Mộ vô cùng kinh ngạc hỏi.

Giang tổng quản lắc đầu: “Không có, nhưng…” Hắn muốn nói lại thôi.

Vưu Tiên nhìn thoáng qua Lý Mộ, hỏi: “Nhưng cái gì?” Bọn họ đã sớm

đoán trước Thất Nương tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn mặc cho bọn họ bài

bố, chỉ là đoán không được Thất Nương sẽ làm ra những chuyện gì? Vưu

Tiên nhớ đến dịch quán Giang Khai thành, trong ngực chợt có dự cảm bất

hảo.

Giang tổng quản biết rõ vị tiểu chủ tử này tâm tính thất thường, làm

việc nếu không được hắn vừa ý, mạng nhỏ rất có thể đi đời nhà ma, nhưng

việc này không thể giấu diếm được… Hắn dũng cảm nói: “Tiểu vương gia, vị tiểu thư này cử chỉ và hành xử đều quá… quá phóng khoáng, thị vệ ở biệt viện ai cũng không dám đến gần nàng, hiện nay ở biệt viện đều là mấy bà già trông coi nàng, ngài xem, có đúng là…”

Từ ngày đầu tiên Thất Nương vào biệt viện, liền khiến hắn không lúc

nào được yên bình, đối mặt với cô nương yêu kiều như vậy, đánh, trừng

phạt không được, mắng chửi cũng không được, mỗi ngày đều không ngừng gây phiền phức, hắn đau đầu không thôi.

Ngày thứ nhất Thất Nương cuối cùng cũng có thể rời giường, vừa xuống

đất liền bắt đầu “hoạt động” tay chân, một ngày đêm hoạt động đã đủ để

đập vỡ hai phần ba đồ sứ quý giá nhất trong biệt viện.

Nhìn Giang tổng quản vẻ mặt đau khổ, Thất Nương khẽ cười nói: “Chủ tử ngươi không phải đã sớm giao đãi, mặc cho ta đập sao? Làm gì mà vẻ mặt

như là ta đập đồ của nhà ông thế?” Nàng đương nhiên biết mấy thứ này

chẳng là gì trong mắt Lý Mộ, bất quá bản thân cần phát tiết, nếu không

phát tiết ra ngoài nàng sẽ nội thương, “vận động” vừa phải có ích cho

sức khỏe cả về thể chất và tinh thần đó nha.

Hắn trong lòng rùng mình, vị tiểu thư này đầu óc thông minh, không

giống như những cô nương từng ở đây chút nào, những cô nương đó đều quấn lấy hắn hỏi thăm tiểu vương gia ở đâu, hoặc là tốn công sức lấy lòng

hắn để từ miệng hắn biết được tiểu vương gia thích những gì, nhưng vị

này… Lúc đó hắn chỉ cảm thấy mình gặp phiền toái.

Nhưng hắn không biết phiền toái này lại lớn như vậy!

Tiểu vương gia đã giao đãi, nói ngoài việc không thể để nàng ra phủ,

chỉ cần nàng muốn thì cứ để nàng làm, tiểu vương gia cho đến giờ cũng

chưa từng coi trọng một nữ nhân nào như vậy, cho nên hắn đối với vị tiểu thư này không dám chậm trễ, có yêu cầu nào đều nhất định đáp ứng.

Ngày thứ hai, vị tiểu thư này nói muốn tập viết, hắn liền chuẩn bị

đầy đủ văn phòng tứ bảo, nhưng vị tiểu thư này không tập viết trên giấy… Hôm đó những thị vệ trông coi nàng không ai không thoát được mặt đầy

vết mực, sớm biết như vậy hắn sẽ không chuẩn bị loại mực thượng đẳng tốt nhất, để đến nỗi rửa mấy ngày cũng không sạch nổi.

Aiz, đáng lẽ trên mặt viết chữ cũng không có gì quan trọng, nhưng

nàng viết chính là: “Lý Mộ là đồ háo sắc”, hắn sao còn dám để cho đám

thị vệ gặp người, chỉ đành đem thị vệ trông coi nàng thay đổi.

Ngày thứ ba, nàng lại muốn vẽ tranh, hắn lúc này đề phòng, chuẩn bị

loại màu vẽ hạng bét, nhưng ai mà biết vị tiểu thư này lại chơi đùa kiểu khác.

Nàng cười khanh khách mời đám thị vệ trông coi nàng vào phòng, nói là muốn vẽ, để cho bọn họ làm cái gì đó đặc biệt, nhưng không được bao

lâu, thị vệ liền túm chặt quần chạy khỏi khuê phòng của nàng.

Từ miệng thị vệ mặt cắt không còn giọt máu mới biết được, nàng cư

nhiên bắt thị vệ cởi trần hết cơ thể để vẽ lên…Người mẫu nude, đó là cái gì? Chuyện đồi phong bại tục như thế bọn thị vệ đương nhiên không chịu

làm, một chút không cẩn thận, thị vệ Triệu Dương dây lưng quần đã bị

nàng giật ra… Trời ạ! Đây là loại nữ nhân gì vậy? Nếu tiểu vương gia mà

biết, Triệu Dương còn có thể sống được sao, cho nên Triệu Dương ngàn cầu vạn cầu hắn giấu kín việc này. Sau chuyện này, nam nhân trong phủ mỗi

người đều trốn nàng còn không kịp, không ai dám làm thị vệ cho nàng, hắn hết cách đành sai nha đầu trong viện đi trông coi nàng.

Nhưng cũng lạ, nha đầu trong phủ lúc mới đầu xem nàng như rắn rết,

chỉ qua một ngày, ai ai cũng trở nên thân thiết với nàng… Y phục mặc thế nào thì đẹp, tô son điểm phấn ra sao đều đi hỏi nàng, khiến hắn chỉ sợ

có gì bất trắc lại thay đổi thành mấy bà già đi trông coi, nhưng hai

ngày sau lại… Hắn có lẽ lại phải đổi người trông coi mất, ai!

Vị tiểu thư này chuyện cổ quái gì cũng làm, chỉ không để ý đến tiểu

vương gia, hắn thấy thật kỳ lạ, tiểu vương gia của bọn họ tuổi tuy không lớn, nhưng ở Cao thành cũng là nhân vật phong lưu nhất đẳng, sao vị

tiểu thư này lại không để ý đến?

Giang tổng quản lóng ngóng đem tất cả những chuyện Thất Nương gây ra

nói lại một lần (đương nhiên giấu biến chuyện Triệu Dương đi), nói:

“Tiểu vương gia có muốn đến gặp tiểu thư không?”

Lý Mộ cư nhiên không chút tức giận, hắn gật đầu nói: “Được, đêm nay ta sẽ đến Ngọc Tú biệt viện, ngươi trở về đi.”

Giang tổng quản cuối cùng cũng thở phào, xin cáo lui.

Lúc này Thất Nương đang buôn chuyện với đám bà già trông coi nàng.

Phụ nữ thôi, rốt cuộc vẫn là thích bát quái, phụ nữ lớn tuổi lại càng như vậy, cho nên Thất Nương rất nhanh hòa hợp thành một hội với các bà.

Chuyện này cũng có ích – trên dưới lớn nhỏ ở Tây Lũng quốc đều được

các bà nói đến không sót chút nào, cho nên thế cục Tây Lũng quốc nàng

cũng rất nhanh có thể hiểu được đại khái.

Triêu Huy thân vương tuy nói chỉ là đường huynh của hoàng đế Tây Lũng quốc, nhưng lại có cảm tình tốt nhất với hoàng đế, là thân vương có

quyền thế nhất hiện nay.

Đất phong của ông ta là vùng trọng yếu của Tây Lũng quốc, cũng là

vùng giàu có nhất, thuế hàng năm từ nơi này không nơi nào sánh bằng

được, là vùng đất phong thủy bảo địa ai ai cũng thèm nhỏ dãi, Vũ Đô Cao

thành cũng là thành trì giàu có và đông đúc nhất.

Nghe nói vương phủ Triêu Huy thân vương rộng đến gần ngàn mẫu, chỉ có điều không xây dựng nguy nga tráng lệ mà trái lại theo phong cách cổ

rất được khen ngợi.

Triêu Huy thân vương ngoài chính phi còn có ba vị trắc phi, tổng

cộng sinh được năm trai bốn gái, chính phi Tiếu thị là con gái Tiếu thái úy, cũng là chị gái của đương kim hoàng hậu, Lý Mộ chính là con đầu của Tiếu thị.

Có quyền thế lớn nhất cũng chịu uy hϊếp nhiều nhất, Thất Nương cúi

đầu thầm nghĩ, khi quyền thế của ông ta uy hϊếp đến hoàng quyền, nàng

không tin đương kim hoàng đế còn có thể trước sau như một tín nhiệm ông

ta. Như vậy, xem ra tình hình bên trong Tây Lũng quốc cũng không bình

lặng yên ổn như mặt ngoài nhìn thấy, nội bộ chỉ sợ cũng là sóng ngầm sôi sục đây!

Ngoài cửa truyền đến một hồi nhốn nháo, Giang tổng quản mang theo một đám nha đầu vào phòng.

Hắn đuổi đám đàn bà lớn tuổi ra ngoài sau đó chỉ huy mấy nha đầu sắp xếp lại khuê phòng của nàng.

Nàng thì bị Tiểu Tử cùng mấy nha đầu nữa đưa đến một gian phòng khác.

Vào phòng rồi, nàng bị các nàng kiên quyết kéo xuống tắm bằng cánh hoa tươi, lúc này nàng mới biết đêm nay Lý Mộ muốn đến.

Nàng không biết nên khóc hay cười, làm sao mấy người này lại muốn lôi nàng lên giường Lý Mộ như thế nhỉ? Nàng biết phản kháng cũng vô dụng,

chỉ đành để các nàng muốn làm gì thì làm, uể oải nói: “Tiểu Tử, ngươi có phải là rất thích Lý Mộ không?”

Tiểu Tử mặt đỏ hồng, vội nói: “Tiểu thư, người không thể xưng hô với tiểu vương gia như vậy được.”

“Trốn tránh không đáp, vậy chính là thích rồi.” Thất Nương nhìn chằm

chằm vào mặt nàng nói, “Không bằng thế này, Tiểu Tử, hai ta thay đổi

đi?”

Gương mặt Tiểu Tử càng đỏ rực như lửa, nàng bị Thất Nương nhìn chòng

chọc đến không biết làm sao, lúng túng nói: “Nghe Giang tổng quản nói

Tiểu vương gia thích nhất nữ tử mặc đồ đẹp và nhiều màu sắc, hay là tiểu thư mặc bộ váy gấm lụa hoa vinh này nhé.”

Vì sao lại phải đón ý chiều theo khẩu vị của hắn chứ? Thất Nương bĩu

môi nói: “Ngươi nếu không muốn thấy ta người đầy bùn đất đứng trước mặt

hắn, tốt nhất là đem bộ thanh la kia đến cho ta.”

Mấy ngày nay Tiểu Tử cũng dần dần hiểu hơn về tính tình Thất Nương,

nhìn ánh mắt uy hϊếp của nàng, chỉ đành hết cách đem đến cho nàng bộ y

phục thanh la thêu hoa màu trắng, trong lòng nói thầm, tiểu thư tại sao

lại nhìn tiểu vương gia không vừa mắt như vậy?

Đêm đến, Thất Nương rốt cuộc chờ đến Lý Mộ đã lâu không thấy mặt.

Lý Mộ như trước một thân hoa phục, bộ dáng quý khí bức người, hắn kéo ghế ngồi đối diện Thất Nương, Thất Nương chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái

rồi lại cúi đầu ăn.

Lý Mộ lại cười nói: “Thám tử của ta nói, nàng chỉ là một cô gái quê

được tiền thừa tướng nhận làm nghĩa nữ… Ta thật hiếu kỳ, một cô gái quê

lại cư nhiên có thể ngâm thơ đối đầu, thậm chí có thể sánh vai với nam

nhi thắng được phần thưởng của Cửu Trọng Môn? Thân phận của Lưu tiểu thư sợ rằng có huyền cơ khác đi!”

Thất Nương tim nảy lên một cái, nàng buông đũa nói: “Thám tử của

ngươi không nói cho ngươi, ta có ba năm thời gian làm những gì sao?”

“…Được người cứu, dạy nàng cầm kỳ thư họa… Chỉ dùng ba năm là có thể

biến một cô gái quê không biết gì thành một thục nữ trước mặt Hoàng đế

vẫn thản nhiên hào phóng, vị ân nhân chưa thấy mặt này thật đúng là có

tài!” Lý Mộ cười nghiền ngẫm.

Thất Nương cười nhẹ: “Đúng vậy, nếu không có vị ân nhân này, ta sao

có được ngày hôm nay? Thất Nương đối với ân nhân suốt đời cảm kích, chỉ

tiếc là không có cơ hội báo ân.”

Lý Mộ đột nhiên nói: “Như vậy vị ân nhân này họ gì danh gì, người ở đâu, nhà ở nơi nào?”

Thất Nương hai mắt chăm chú nhìn hắn, chậm rãi nói: “Sao? Tiểu vương gia là đang thẩm vấn phạm nhân?”

Lý Mộ đáp: “Lưu tiểu thư hiểu lầm rồi, tiểu vương trước giờ đều yêu

tài tiếc tài, có câu người chia theo nhóm, vật họp theo loài, tiểu vương đang nghĩ, có thể ở đâu đó còn có nhân tài bị mai một, không biết Lưu

tiểu thư có thể nói cho tiểu vương biết?”

Từ những chuyện Lý Mộ làm khi còn ở Long Thành cùng với việc bắt người lần này, Thất Nương đã biết hắn là người thế nào.

Đừng xem hắn tuổi còn nhỏ, làm việc lại thủ đoạn độc ác mà mưu lược

hơn người, người như vậy sao không khiến nàng không tin được chứ?

Nói thật, Thất Nương lúc đầu dùng thân phận này cũng là vì nó không có căn cứ gì cụ thể để đối chứng.

Nhưng như vậy cũng không phải không có kẽ hở nào, nếu có người cố

tình dèm pha, rất dễ dàng phát hiện ra lai lịch của nàng có nhiều điều

không hợp lý.

Trí thông minh có lẽ có thể bù đắp cho thời gian không đủ, thiên tài

có lẽ chỉ cần ba năm có thể thành tài, nhưng khí chất cách ăn nói của

con người thật sự chỉ cần ba năm là có thể thay đổi được sao? Thói quen

hình thành từ nhỏ đến lớn có thể trong ba năm là thay đổi?

Thất Nương đương nhiên biết những điều này, nhưng Lý Mộ đối với lai

lịch của Thất Nương dù có nghi ngờ đến đâu, không có chứng cứ thì làm gì được, huống chi Lý Mộ có nghi ngờ thế nào cũng không thể đoán được ra

thân thế thực sự của nàng, nàng gật đầu nói: “Thì ra là như vậy! Nhưng

Thất Nương đã đồng ý với ân nhân và cũng đã thề, không nói ra nửa chữ về bất luận điều gì của người, cho nên…”

Lý Mộ sớm biết hỏi không ra kết quả gì, hắn cũng không truy hỏi thêm

nữa, chỉ bất ngờ hỏi tiếp: “Mỹ nhân trong bức tranh mỹ nhân chơi thuyền

kia và Lưu tiểu thư chính là một người, tiểu vương thấy cũng giật mình

không thôi, không biết Lưu tiểu thư nhìn có thất kinh như vậy không?”

Thất Nương không ngờ bức tranh kia đã bị phục chế lại, một chút khác

biệt thoáng qua rất nhanh rồi biến mất trên gương mặt, nhưng Lý Mộ đã

nhìn thấy.

“Cái gì chính là ta?.. Trong bức tranh đó không phải là A Đang sao?”

Thất Nương vô cùng kinh ngạc nói: “Bức mỹ nhân chơi thuyền đó thì ra rơi vào tay Tiểu vương gia? Thì ra Tiểu vương gia lại thích đi cướp như

vậy… Thật sự là đáng tiếc…” Sao không đi làm cường đạo đi?

Lý Mộ đương nhiên nghe ra Thất Nương ý tại ngôn ngoại, hắn vẫn bình

thản sai người đem cuộn tranh đến, Thất Nương nhìn hắn mở bức họa ra,

ngạc nhiên nói: “A? Thật đúng là rất giống ta, bức tranh này và bức lần

trước ta nhìn thấy đúng là độc nhất vô nhị, là ai vẽ vậy? Vì sao lại vẽ

ta?”

Đây cũng là câu hỏi Thất Nương thật sự thắc mắc, tranh này rốt cuộc

có ý nghĩa gì? Aiz, lúc đầu đáng lẽ nên hỏi Hạ Lan Thuyền lai lịch bức

tranh, mình bị Lý Mộ bắt cóc chắc cũng liên quan đến nó, sớm biết tranh

này mang đến nhiều chuyện như vậy, nàng bất luận thế nào cũng phải hủy

nó đi. Lý Mộ nhìn nàng chằm chằm, nói: “Có lẽ người sửa tranh cũng không muốn ai khác biết lai lịch của tiểu thư trong bức tranh này mới động

tay động chân, ta cũng phải mất bao công sức mới phục chế nó lại được,

xem ra, có người không muốn người khác biết được thân phận của Lưu tiểu

thư.”

Thất Nương đúng là nỗi khổ không thể nói nên lời, nàng cũng muốn biết người trong tranh này rốt cuộc là có lai lịch gì! Ban đầu nàng chỉ dựa

vào trực giác mới sửa lại bức tranh, nếu biết phiền phức như vậy lại

chẳng hủy nó đi rồi, còn chờ người này ở đây nói bóng nói gió?

Thất Nương bỗng nhiên nói: “Vậy là, Tiểu vương gia “mời” ta đến chỗ

này cũng là vì chuyện bức tranh? Nếu như vậy, nhờ Tiểu vương gia nói cho Thất Nương biết, bức tranh này rốt cuộc là có ý nghĩa gì?”

“Nàng quả nhiên không biết nguyên nhân.” Lý Mộ bí hiểm nhìn nàng một lúc lâu, mở miệng nói.

Câu này là câu khẳng định, không phải nghi vấn, Thất Nương giật mình, vậy là có nghĩa gì?

Lý Mộ vung tay, người hầu trong phòng đều lui ra ngoài, Thất Nương

cảnh giác nhìn hắn, hắn vỗ về nhẹ lên hình người trên bức tranh nói:

“Một tháng sau, tiểu vương muốn thành hôn.”

Khóe miệng hắn lộ ra vẻ đắc ý, Thất Nương ngẩn ngơ, hắn muốn thành hôn?

“Tiểu vương sau khi về nước, cùng tiểu nữ của Trương Tiếu Linh mới

đến nhận chức thành thủ Cao thành nhất kiến chung tình, một tháng sau ta sẽ thành thân với nàng.”

Hắn thành thân thì liên quan gì đến nàng? Làm chi phải nói với nàng

trịnh trọng như thế? Thất Nương nghĩ mãi không ra, nhưng khi xem hắn

nhìn chằm chằm nàng, vẻ đắc ý càng lúc càng sâu, nàng giật mình, sắc mặt nhất thời thay đổi.

Chắc không phải như suy nghĩ của nàng đấy chứ!

“Nhưng, nương tử của ta hình như còn chưa có cảm giác sắp được làm

tân nương?” Hắn cuộn lại bức tranh, không đợi Thất Nương kịp phản ứng

gì, tay hắn đã nắm chặt tóc của nàng: “Niểu Nhi, nàng có vừa lòng với vị hôn phu tương lai của mình không?”

Quả nhiên…

Thất Nương trừng mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, nghiến răng: “Thị lực của Tiểu vương gia đúng là quá kém rồi, ngay cả vị hôn thê của mình mà

cũng nhận lầm.”

Gương mặt của Lý Mộ lại càng sát vào nàng, làm lơ: “Vị hôn thê của ta đối với ta cũng nhất mực yêu thương, nàng chưa gả vào vương phủ đã đem

sủng vật nàng yêu nhất nhờ ta nuôi hộ, đối với ta tín nhiệm có thừa.”

Sa Lang ở trong tay hắn… Thất Nương hỏi thẳng: “Sa Lang làm sao?”

Đầu Lý Mộ càng lại gần hơn, đuôi tóc Thất Nương bị hắn giữ chặt,

không cách nào lùi lại, theo bản năng nghiêng đầu tránh: “Ngươi tránh xa ta ra!”

Lý Mộ cười khẽ bên tai nàng: “Sau này nàng sẽ cho rằng như thế còn chưa đủ gần đâu, Vương phi của ta!”

Hắn buông nàng ra, nói: “Nó hiện giờ không tốt lắm đâu, sao nào, Vương phi của ta lo lắng?”

Thất Nương trừng mắt hắn một lúc lâu không nói gì, rất lâu sau, hoàn

toàn bình tĩnh lại rồi nàng mới nói: “Ta hiểu, ngươi có thể yên tâm đi

chuẩn bị hôn lễ.”

Lý Mộ lần này đến gặp nàng thì ra mục đích là như vậy.

Hắn lấy Sa Lang uy hϊếp nàng, khiến nàng phải an phận thủ thường, để hôn lễ này thuận lợi hoàn thành.

Thất Nương cân nhắc tình thế trước mắt, quyết định thỏa hiệp trước đã, vì chỉ có như vậy mới có thể tìm ra cơ hội chạy trốn.

Nàng đã lấy danh nghĩa con gái thành thủ Cao thành để xuất giá, sẽ

không sợ không có cơ hội ra khỏi cửa, chỉ khi thuận lợi đi ra ngoài mới

có thể tìm ra cơ hội cứu Sa Lang và tự cứu mình.

Ngày hôm sau, tin thân vương thế tử sắp cưới Trương Niểu Nhi con gái thành thủ đã truyền khắp Cao thành.