Quyển 1 - Chương 9

Thuận Phong đang chuẩn bị hành trang ngày mai quay về Đan Phượng thành, một người thanh niên khôi ngô cao lớn

mang vẻ phong trần mệt mỏi từ ngoài cửa bước thẳng vào, nhìn thấy Thuận

Phong liền mở miệng kêu lên: “Thuận Phong quả nhiên là ngươi.”

Thuận Phong quay đầu lại, kinh hỉ: “Ngọc Hổ, sao lại là ngươi?” Tay giơ ra ôm lấy người vừa tới.

“Nghe nói ngươi về kinh, tại sao lại ở

chỗ này?” Thuận Phong buông hắn ra, đập đập hai tay người kia, “Ha ha,

càng ngày càng mạnh mẽ rắn chắc.”

Người này tuy râu mọc đầy trên mặt nhưng lại có một đôi mắt dịu dàng, sâu thẳm khác thường.

Hắn cười nói: “Mới quay về kinh đô chợt

nghe nói chuyện của ngươi và Lưu gia, khi đó còn tiếc rằng trong hai

ngày không thể về gặp các ngươi.

Ai biết không quá mấy ngày, biên thành

lại báo Nam Phổ tộc rục rịch không ngừng quấy nhiễu, tướng trấn thủ

không đủ kinh nghiệm, cha ta e sợ có sơ suất lệnh cho ta tức tốc quay

trở về. Vừa vặn qua ngang đây phải thay ngựa, ở ngoài chuồng ngựa thấy

con Truy Phong của ngươi liền đoán rằng ngươi ở trong này.”

Thuận Phong nói: “Vậy ngươi còn không mau qua gặp đại nhân đi. Đi, ta đưa ngươi đi.” Nhớ lại điều gì chợt nghi

hoặc hỏi: “Sao ngươi lại phải thay ngựa? Còn có ngựa nào so được với Ô

Tuyết của ngươi chứ?”

Ngọc Hổ vừa đi vừa đáp: “Lần trước Ô

Tuyết trên chiến trường trúng tên bị thương vẫn chưa lành, lần này về ta muốn nó dưỡng thương tốt cho nên không mang ra dùng được, phải cưỡi

bằng chiến mã bình thường không vừa ý ta chút nào, lộ trình mới được nửa đã không chạy nổi nữa, cho nên mới dừng lại thay ngựa. Ta sợ dịch quán

chọn ngựa tùy tiện mới tự mình đến tàu ngựa chọn, mới nhìn đã thấy Truy

Phong của ngươi, đúng rồi, các ngươi hình như phải đến Ngũ Khê thành mà? Tại sao vẫn còn ở đây?”

Thuận Phong kể chuyện Lưu Trường Khanh bị rắn cắn, Ngọc Hổ nghe thấy bị dọa cho kinh hoảng: “Đại nhân không việc gì chứ?”

“Đã giải độc, hiện giờ không sao rồi.”

Thuận Phong mở cửa phòng Lưu Trường Khanh cười nói: “Đại nhân xem ta đưa ai tới này!”

Văn Ngọc Hổ sải bước đến trước Lưu Trường Khanh: “Đại nhân.”

Lưu Trường Khanh đang xem thư, ngẩng đầu

lên nhìn người vừa tới cười: “Ta đang tự hỏi tại sao bước chân của Thuận Phong lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thì ra là ngươi.” Ông đặt thư xuống, ý bảo Văn Ngọc Hổ ngồi xuống nói chuyện, “Ta hiện giờ đã mất chức, các

ngươi về sau đừng gọi là đại nhân nữa.”

Thuận Phong nghiêm mặt nói: “Trong lòng ta, đại nhân vĩnh viễn là đại nhân, người khác nói thế nào Thuận Phong cũng mặc kệ.”

Văn Ngọc Hổ không ngồi liền hỏi thăm

thương thế Lưu Trường Khanh, Thuận Phong lúc này mới đem việc đại nhân

nhận Thất Nương làm nghĩa nữ kể ra.

Lưu Trường Khanh nói: “Đáng tiếc Bùi

nương đã mang nàng đi mua sắm trang sức, nếu không ngươi nhất định phải

trông thấy cô con gái này của ta, không phải lão phu nói ngoa nhưng

thiên kim tiểu thư nơi kinh đô cũng không có mấy ai được như nàng.”

Văn Ngọc Hổ nghe Lưu Trường Khanh ca ngợi như vậy cũng cảm thấy có chút tiếc nuối: “Có thế được đại nhân coi

trọng như vậy, Nhị tiểu thư nhất định không phải tầm thường, chỉ là Ngọc Hổ quân vụ trong người không thể lưu lại lâu, lát nữa là phải đi Biên

thành rồi.” Lưu Trường Khanh đã nhận một người khác làm con thừa tự cho

nên người khác sẽ gọi Thất Nương là Nhị tiểu thư.

Thuận Phong nói: “Hay là thế này, ngươi

lấy Truy Phong của ta đi. Truy Phong của ta dù không bằng được Ô Tuyết

của ngươi nhưng so với ngựa khác vẫn tốt hơn nhiều.”

“Thế sao được, ta làm sao có thế lấy ngựa của ngươi…”

Lưu Trường Khanh ngắt lời: “Ngươi là vì

nước vì dân, tâm ý của Thuận Phong ngươi hãy nhận đi… Hơn nữa cũng không phải là lấy luôn không trả. Ta hiện giờ không giữ ngươi lại được lâu,

để tránh làm lỡ việc quân, ngươi hãy đi lấy ngựa sớm đi biên thành đi.”

Văn Ngọc Hổ nghe lời, theo Thuận Phong đi lấy ngựa.

Hai người vừa đến hành lang chỗ gấp khúc, gặp một người đầy tớ của dịch quán báo có người đến tìm Lưu Trường Khanh.

Thuận Phong biết đó là người của hiệu

buôn Lưu gia, quay lại nói với Ngọc Hổ: “Ngọc Hổ, thực không khéo, ta có việc phải đi rồi. Dù sao Truy Phong cũng nhận được ngươi, tự ngươi đi

lấy ngựa vậy.” Văn Ngọc Hổ ứng lời, tự mình đến tàu ngựa.

Thất Nương thật ra không cảm thấy hứng

thú gì với việc mua trang sức, ông ngoại nàng là chủ tịch Kinh Vận bách

hóa, trang sức loại nào nàng còn không có? Cho nên thừa lúc Bùi nương

chọn trang sức không chú ý nàng liền tìm đến nhà Tiểu Cúc hỏi thăm. Bởi

vì sắp phải rời Bạch Lang thành, nàng đã để lại vài lời nhắn lại gửi

Tiểu Cúc, nhưng Tiểu Cúc vẫn không có tin tức gì.

Ngày mai Lưu gia lên đường đến Đan Phượng thành, nếu giờ không gặp được sau này cũng không có cơ hội gặp lại.

Thất Nương muốn nhân cơ hội này nói lời cảm ơn với Tiểu Cúc tốt bụng đã

nhiều lần trợ giúp mình, thật không ngờ không gặp được cũng không có tin tức gì, nàng đành lưu lại lời từ biệt rồi thất vọng trở về dịch quán.

Thất Nương trở về tâm tình không tốt lắm, chợt nhìn thấy phía xa thấy tàu ngựa bên kia có người đang dắt một con ngựa.

Nàng nhận ra đó là Truy Phong, là ngựa

của Thuận Phong, suy nghĩ đầu tiên của nàng là – trộm ngựa! Nàng không

nhận lầm, con ngựa kia phía trên mắt phải có một vòng hoa văn, trước

nàng nhìn cảm thấy nó bộ dạng thật giống như một con cún.

Nếu hiện tại đi gọi người chỉ sợ sẽ không kịp, tên trộm kia sẽ chạy mất.

Nàng đặt Sa Lang xuống, nhẹ chân chạy qua chỗ hành lang gấp khúc, thuận tay cầm lấy một cây gậy không biết ai

tình cờ đặt ở đó, khe khẽ tiến đến phía sau người nọ, đánh xuống…

Văn Ngọc Hổ ngay từ đầu đã biết có người

phía sau mình, vốn tưởng rằng đó là người của dịch quán nên không để ý

lắm, lại bỗng nhiên nghe được tiếng gió, biết có người đánh lén, hắn

nghiêng người tránh thoát một côn, hét lớn một tiếng: “Ai?” Tay trái

phản công đoạt lấy cây gậy, quay người đánh một chưởng về phía người nọ, bỗng nhiên phát hiện đánh lén mình là một cô gái, lực vội vàng thu lại, tuy nhiên bàn tay hắn đã ngoài ý muốn đã đặt trên ngực người ta, trong

nháy mắt cả hai đều ngây người…

Văn Ngọc Hổ mặt như si ngốc, trong mắt

hiện lên xấu hổ, nhưng đầu óc còn đang trống rỗng, tay hắn cư nhiên

không biết thu hồi lại… Thất Nương hồi phục lại trước, bốp một tiếng,

một cái tát đã bay ra, nhưng Văn Ngọc Hổ vẫn là không có phản ứng ngây

mắt nhìn.

Thất Nương mặt đỏ rực lên, thẹn quá thành giận mắng: “Hạ lưu… Ngươi nhìn cái gì? Sắc lang…..” Lại nhặt cây gậy

kia lên chuẩn bị cho hắn ăn thêm một gậy nữa, Văn Ngọc Hổ lúc này mới có phản ứng, vội tránh khỏi: “Cô nương hiểu lầm…’

“Cô nương động thủ trước, tại hạ chỉ là tự vệ thôi, không phải cố ý…”

Thất Nương vừa thẹn vừa giận làm sao nghe hắn giải thích, đánh loạn xuống một trận: “Tên sắc lang… Đồ trộm

ngựa…..” Văn Ngọc Hổ tự biết mình sai nên cũng không dám đoạt lại gậy

của nàng, chỉ đành tránh né, thật là nỗi khổ không nói được thành lời.

Văn Ngọc Hổ đang chật vật, thoáng nghe

thấy có tiếng Thuận Phong vội kêu to lên: “Thuận Phong…. Thuận…” vừa lúc không cẩn thận suýt nữa trúng một gậy.

Thuận Phong nghe thấy tiếng kêu, xa xa trông thấy gọi lớn: “Nhị tiểu thư đừng đánh… Là người một nhà..”

Hắn chạy đến, đoạt lấy cây gậy: “Hiểu lầm thôi, đừng đánh, hắn là Biên thành thủ đương nhiệm Văn tướng quân.” Lại quay lại nói với Ngọc Hổ: “Ngọc Hổ, vị này chính là Nhị tiểu thư đại

nhân mới nhận.”

Thất Nương nghe thấy Văn Ngọc Hổ gọi

Thuận Phong đã biết là hiểu lầm, nhưng đậu hũ của mình bị ăn mất làm sao mà nhịn được. Nàng cũng biết là đánh không nổi nữa, oán hận trừng mắt

nhìn Văn Ngọc Hổ một cái, cũng không thèm chào hỏi Thuận Phong gì nữa,

ôm lấy Sa Lang quay đầu bước đi.

Thuận Phong kỳ quái nói: “Nhị tiểu thư từ trước đến nay hiền thục ôn nhu, làm sao lại giận đến như vậy? Ngọc Hổ

ngươi sao lại đắc tội với nàng?”

Đôi mắt sâu thẳm của Ngọc Hổ lần đầu tiên trước mặt Thuận Phong lộ ra vẻ quẫn bách: “Là tại ta không đúng, lần

sau trở về Ngọc Hổ sẽ tự mình tới cửa hướng nhị tiểu thư nhận tội…” Cũng không chịu nói thêm điều gì, Thuận Phong thấy vậy cũng không hỏi thêm

nữa.

Bùi nương gặp Thất Nương trở về mới nhẹ

nhàng thở ra: “Nhị tiểu thư làm ta sợ quá, trở về là tốt rồi, bất quá

lần sau nhị tiểu thư muốn mua gì hoặc làm gì cũng phải có người bên

cạnh, nếu không xảy chuyện gì chúng ta làm sao ăn nói thế nào với lão

gia đây?” Bà lại tính: “Nhị tiểu thư bên người cũng nên có a hoàn, như

vậy đi, trước mắt cứ để Song My đi theo nhị tiểu thư, về sau về tới Đan

Phượng thành sẽ tìm một a hoàn chu đáo cấp cho người.”

Thất Nương trong lòng đang vướng bận cũng không phản đối, mặc cho Bùi nương làm chủ.

Song My vẻ mặt hớn hở, nàng thật sự rất thích vị tiểu thư này, vui vẻ giúp Thất Nương đi thu thập hành lý.

Thất Nương vẫn chưa nguôi hết tức giận,

nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng bị qua như vậy. Nàng oán giận nghĩ tới

người kia, hắn cư nhiên có một đôi mắt dịu dàng sâu thăm thẳm như vậy,

khó có người giống như thế, lần sau gặp lại nhất định phải nhìn thật kỹ, bất giác không phát hiện ra chính mình đem đôi mắt kia khắc thật sâu

trong lòng.