Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thật Ra Tôi Là Bạch Liên Hoa

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


8.

Hậu cung giải tán ngày thứ tám.

Ô Giang nhớ Bùi Cốt.

Sớm biết thì y đã không cứng rắn vầy, Bùi Cốt có thể lưu lại bên cạnh y, chơi cờ với y, đắp chăn nói chuyện thuần khiết cũng tốt, ngay cả Bùi Cốt có tức giận cũng tốt hơn một mình y buồn bực cô độc phê tấu chương.

Ô Giang nói với tiểu thái giám: "Ngươi nói xem ái phi có trở về không?"

Tiểu thái giám hỏi: "Là vị nương nương nào?"

Ô Giang ủ rũ cúi đầu: "Bùi Cốt."

Trước kia y có rất nhiều phi tử, ai cũng khiến ngươi yêu thích hơn Bùi Cốt, nhưng bây giờ y chỉ muốn Bùi Cốt.

Không thích nam sắc thì không thích, bọn họ có thể cùng nhau gặm giò heo mỗi ngày, lâu lâu ăn một chén cháo bát bảo Ô Giang cũng bằng lòng.

Tiểu thái giám nghi ngờ nói: "Bùi nương nương không phải vẫn luôn ở trong cùng ư?"

"A?" Lần này đổi thành Ô Giang không rõ.

"Nương nương đang ở lãnh cung kìa." Tiểu thái giám nhắc nhở.

"Trước đây ở lãnh cung, thế nhưng ngày hôm qua đã đi rồi." Ô Giang đầy mất mát.

Tiểu thái giám suy nghĩ một chút, khẳng định: "Nô tài chưa từng nghe nói nương nương xuất cung."

"Cái gì?" Ô Giang mở to hai mắt, "Hắn không đi?"

Tiểu thái giám lắc đầu.

Ô Giang vui vẻ nói: "Bãi giá lãnh cung, thôi, bãi giá cái gì, ta chạy tới." Dứt lời, chạy vυ"t ra ngoài như làn gió.

Tiểu thái giám hoảng loạn đuổi theo phía sau.

"Bệ hạ chậm thôi, chậm thôi!"

Chậm cái gì, đợi thêm nữa, phi tử tới tay đều phải bay đi rồi!

Lúc Ô Giang vọt vào lãnh cung, quần áo rối loạn, ngọc quan cũng rơi mất, thở hồng hộc ngồi xổm bên bệ cừa, bộ dáng đó quả thực dọa tim Bùi Cốt đập mạnh một cái.

"Đây là có người bức vua thoái vị?"

Ô Giang nước mắt lưng tròng ôm lấy đùi hắn: "Ta không muốn ngươi chọn danh hào phi tử nữa, ngươi đừng đi."

Bùi Cốt kéo y đứng dậy: "Đang yên đang lành khóc cái gì?"

Ô Giang gạt lệ: "Nhớ ngươi."

"Chỉ mới một đêm không gặp..." Bùi Cốt nói.

"Hức!"

"Được rồi, ta cũng nhớ ngươi." Bùi Cốt dừng một chút, "Nhớ long sàng của ngươi."

"Hu huh hu, hức." Ô Giang khóc lóc, còn nấc cụt một cái.

"Ngủ trên long sàng khá thoải mái." Bùi Cốt cười nói, "Cũng rất rắn chắc."

Ô Giang liều mạng gật đầu.

Bùi Cốt dịu dàng dùng ngón tay lau nước mắt cho y.

"Hôm qua ta suy nghĩ suốt cả đêm, ta hưởng thụ đãi ngộ của phi tử, lại không muốn thực hiện trách nhiệm của phi tử, là ta không đúng."

Ô Giang giãy giụa: "Không không không."

"Ngươi hãy nghe ta nói." Bùi Cốt cất lời, "Ta không thích nam sắc, nhưng bệ hạ dù sao không phải nam tử tầm thường, chỉ là... Ta không biết ngươi có chịu được hay không."

"Chịu được, chịu được!"

Ô Giang cố gắng không khóc, cúi đầu, tay run run cởi thắt lưng, hận không thể lập tức chứng minh bản thân.

Bùi Cốt đè tay y lại, khẽ mỉm cười.

"Đừng gấp, chúng ta có nhiều thời gian mà."

"..."

"..."

"Ta có thể thu hồi lời lúc nãy không, ta cảm thấy cõ lẽ ta chịu không nổi."

"Chậm rồi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »